Thứ Hai, 31 tháng 12, 2012

Tạm biệt 2012

Sẽ không có những sự kiện tiêu biểu cho năm qua cũng như không có những kế hoạch hay mục tiêu gì cụ thể cho năm mới, mình chỉ nương theo cuộc sống, làm những việc mà bản thân thôi thúc và mong muốn được làm nhất.
Những ngày cuối năm, mình đã có một buổi kiểm tra đầy thú vị với môn: "Nghệ thuật Âu Mỹ". Câu đầu tiên là cảm nhận hai đoạn nhạc để viết về những giai đoạn khác nhau trong lịch sử nghệ thuật phương Tây. Khi đoạn nhạc thứ nhất vừa cất lên, mình nghĩ ngay đến: "Canon in D" của Pachelbel. Thế nhưng vì đây là một bản nhạc được sử dụng phổ biến trong các đám cưới nên mình đã nhầm lẫn nó với "Marrige D amour". Dĩ nhiên, tên gọi và thậm chí tên nhạc sĩ cũng chẳng ảnh hưởng đến câu hỏi, miễn sao cảm nhận và viết đúng về những giai đoạn khác nhau trong lịch sử nghệ thuật là được. Đây là đề thi khiến mình cảm thấy hứng thú nhất từ trước đến giờ.
Những ngày cuối năm, xem hai bộ phim khiến cho mình có hai ám ảnh khác nhau. Nếu như "Rang De Basanti (Paint it Yellow)" năm 2006 của Bollywood là bộ phim theo kiểu "Phim trong phim", là thực tế cuộc sống khắc nghiệt của nền chính trị độc tài ở Ấn Độ không khác gì với thời thuộc địa của Anh thì "Tình yêu" của Haneke lại cho mình một ám ảnh khác, ám ảnh về tình yêu, về cái chết, về những ẩn ức tâm lý của con người và ám ảnh về chính cách làm phim của vị đạo diễn tài ba này. Mình muốn thốt lên rằng: "Hỡi các nhà làm phim trẻ, làm ơn học tập lấy các nhà làm phim vĩ đại, học tập lấy các họa sĩ vĩ đại và học tập các nhạc sĩ vĩ đại để cống hiến cho điện ảnh những bộ phim có bố cục, màu sắc, ánh sáng và âm nhạc thực sự mang "chất điện ảnh". Bạn muốn mình cũng khổng lồ thì hãy làm ơn đứng trên vai những người khổng lồ ấy." Rõ ràng mình đã nhìn thấy đâu đó trong bộ phim này những bức hội họa của Vilhelm Hammershøi, như những tông màu trầm lặng dù cho những bức tranh xuất hiện trong phim là những tác phẩm hội họa thế kỷ 18 chứ không phải của họa sĩ người Đan Mạch này. Bộ phim này cũng như những bộ phim khác của Ozu, luôn thôi thúc mình khát khao muốn viết, viết ra những điều mình cảm thấy thú vị, viết ra những điều mình đã và đang bị ám ảnh. Cái chết và tuổi tác trong bộ phim chắc hẳn cũng sẽ gợi cho nhiều người nhớ đến tác phẩm "Sự bất tử" của Milan Kundera: "Có lẽ chúng ta ý thức về tuổi tác chỉ ở những khoảnh khắc đặc biệt, hầu hết thời gian chúng ta là vô tuổi".
Những ngày cuối năm, mình đã tham gia tiệc liên hoan tất niên với các bạn sinh viên Việt Nam trong trường, được ăn bánh chưng sớm, được thưởng thức hương vị Việt Nam mà rất lâu rồi mình mới có dịp nếm lại. Bữa tiệc đã diễn ra trong giá rét 8 độ C nhưng với sự có mặt của gần 30 người thì dường như mùa đông đã không len được qua ô cửa nhỏ.
Năm 2012 sắp khép lại. Dẫu cho năm qua đã có rất nhiều giọt nước mắt rơi, có rất nhiều nỗi buồn và không ít lần tuyệt vọng...thì tất cả cũng sắp khép lại như một sự trải nghiệm của cuộc sống. Đôi lúc phải nhờ vào những trải nghiệm ấy con người ta mới thấy trân trọng hơn những điều mình đang có. 
Này nhé 2012 hãy ở lại. Bấm nút play cho bản nhạc "Canon in D" như một lời tạm biệt và chào đón một năm mới sắp sang...
 

Thứ Hai, 24 tháng 12, 2012

NHỮNG MÔ TÍP TRONG PHIM GIÁNG SINH



Mô típ là những chi tiết, những yếu tố đơn giản nhất được lặp đi lặp lại trong một câu chuyện nào đó hay trong một bộ phim nào đó. Mặc dù đơn giản nhưng chúng có vai trò vô cùng quan trọng trong việc xây dựng đề tài hoặc cốt truyện của tác phẩm nghệ thuật.  Cùng chung một chủ đề là giáng sinh nên những bộ phim về giáng sinh luôn có những hình ảnh được lặp đi lặp lại như: ông già Noel, bông tuyết, hồn ma, món quà, đoàn tụ, gặp gỡ... để tạo nên bầu không khí của một mùa Noel ấm ấp. Những hình ảnh ấy có thể xuất hiện trong nhiều bộ phim khác nhau nhưng không bao giờ chúng chỉ có một ý nghĩa. Ở mỗi bộ phim, chúng có vai trò riêng nhất định để hòa vào mạch cảm xúc chung của câu chuyện, khơi gợi cho người xem những nguồn cảm hứng nhất định.

Chủ Nhật, 23 tháng 12, 2012

Chuyện kể từ Đài Loan (10): Mặt trời trên đỉnh núi Alishan

Đêm trước ngày đông chí, tôi và các bạn cùng trường đã đi Alishan để ngắm mặt trời mọc, ngắm những cây cổ thụ cao lớn, những lá phong đỏ và hồ nước Chị Em xanh trong nằm ngay giữa rừng. Chuyến đi này là chuyến đi xa cuối cùng của tôi ở Đài Loan trong năm 2012, là món quà tôi dành tặng cho chính mình trước mùa Giáng sinh cùng với chiếc Ipad xinh xắn và rất nhiều quần áo mùa đông mà tôi đã mua cách đó hơn một tuần.

Chủ Nhật, 16 tháng 12, 2012

Tận thế hay không là do con người

Tôi ghét phải viết một bài viết về cái gọi là "ngày tận thế" vì tôi không muốn viết về điều mà mình chẳng tin, nhưng càng gần tới ngày đông chí, những thông tin thêu dệt càng ngày càng nhiều và mới đây nhất là lời sấm truyền được cho là của: nhà tiên tri nổi danh người Pháp Nostradamus:
"Vào buổi sáng tĩnh lặng, mọi thứ sẽ kết thúc
Khi “điệu nhảy ngựa” đạt con số của 9 vòng tròn"
Câu sấm truyền này càng tăng thêm sự tin tưởng của mọi người vì tất cả đều cho rằng, chúng đang ám chỉ đến điệu nhảy ngựa Gangnam Style của người Hàn Quốc. Nếu trung bình mỗi ngày có 8 triệu người xem thì đến 21 tháng 12, chúng sẽ cán mốc 1 tỷ (tức là đạt đến con số 9 vòng tròn).

Thứ Tư, 12 tháng 12, 2012

Có một người cha...

(Viết nhân ngày sinh nhật Ozu)
Thực ra, nếu cho tôi được trả lời câu hỏi: Bộ phim nào về tình cha con khiến tôi yêu thích nhất thì thật khó để trả lời. Thế nhưng, nếu hỏi tôi, bộ phim nào để lại cảm xúc chân thật nhất, day dứt nhất về tình cha con thì đó chính là: "There was a father" của đạo diễn mà tôi cực kỳ yêu thích: Yasujirō Ozu.

Thứ Bảy, 8 tháng 12, 2012

Chuyện kể từ Đài Loan (9): Bài học về sự an toàn

Nếu ở Đài Loan, không chỉ nón bảo hiểm mà ngay cả với xe máy, xe hơi bạn có thể bỏ thoải mái ở vỉa hè mà không cần người canh giữ. Nếu cẩn thận một chút, bạn có thể khóa xe máy lại, còn nếu không bạn cũng có thể cứ để đấy và yên tâm đi làm công việc của mình. Việc mất cắp xe máy ở Đài Loan được xem là hi hữu dù trung bình mỗi chiếc xe có giá khoảng 2000 đô la (khoảng hơn 40 triệu VNĐ).

Thứ Ba, 4 tháng 12, 2012

Và cô ấy đã đứng trước mặt trời




Bức tranh thêu này là ý tưởng của anh nhưng những đường kim mũi chỉ vụng về này là của mình. Nó được dựa trên tác phẩm siêu thực: “Woman in front of the sun” của Joan Miro. Đã 11 năm rồi, giờ mới có cảm hứng thêu thùa trở lại và là lần đầu tiên hoàn thiện một tác phẩm thêu hoàn chỉnh. Nhớ ngày còn nhỏ, chỉ có một bông hoa cúc và một bông hoa hồng mà thêu mãi không xong rồi để lại dang dở trong hộp đựng kim chỉ. Với tốc độ như thế cho bức tranh này mình nghĩ rằng chắc nó phải lấy đi của mình sáu tháng ròng rã chứ không phải chỉ trong khoảng 2 tuần. Mình hiểu rằng, khi con người ta thực sự đam mê vì một điều gì đó thì có thể quên ăn quên ngủ và quên cả thời gian để mau chóng nhìn thấy được hoàn thiện.
Bức tranh thêu này đã được làm ra trong những giai điệu của những bản nhạc cổ điển lúc đêm khuya và trong sự thân thiện của đứa bạn cùng phòng, dù đi ngủ lúc 1,2 giờ sáng nhưng vẫn cố tình để lại ánh điện lớn để mình nhìn thấy mũi kim, sợi chỉ một cách rõ ràng nhất. 
----------
Note: Chưa giặt mực vẽ và ủi lại, up lên luôn cho nóng hổi.
Lạnh rồi, giờ thì chuyển sang đan khăn quàng cổ thôi :) 

Chuyện kể từ Đài Loan (8): Có lẽ mình là người khó chia sẻ

Khác với những cuộc hành trình trước, cuộc hành trình lần này mình không đi một mình mà đi với ba người bạn Việt Nam, những người cùng học chương trình Thạc sĩ ở trường. Để cuộc hành trình diễn ra thuận lợi, mình đã mất hơn 2 ngày 2 đêm thiết kế lịch trình, nhờ các bạn trong lớp đặt giúp nhà nghỉ, tìm những nơi cần đến, những đặc sản cần ăn, những tuyến xe bus, tàu điện, tàu hỏa cần đi...Nếu mình đi một mình sẽ không nhất thiết phải làm những việc này bởi ở Đài Nam, mình có thể ở nhà chị và chị sẽ đưa mình đi những nơi nổi tiếng mà chị biết. Đây có lẽ cũng là lần cuối cùng mình xuôi về phương Nam với điểm đến xa nhất là thành phố Cao Hùng. Và đây cũng có lẽ là cuộc hành trình sẽ đem đến cho mình những cảm xúc khó tả nhất bởi tâm trạng của những cái đầu tiên và những cái cuối cùng.

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...