Thứ Bảy, 19 tháng 12, 2009

CON ĐƯỜNG CỦA CHÚNG TA


Hình như đã lâu lắm rồi, mình có một lời hứa...với một người. Và hình như cũng đã lâu lắm rồi, mình đã quên lời hứa đó.
Có lẽ cuộc đời mỗi người là một con đường dài. Trên con đường ấy ta gặp rất nhiều người bạn đồng hành nhưng cũng gặp không ít chướng ngại vật. Trên con đường ấy có những chỗ dừng chân lý tưởng nhưng rồi chính những chỗ lý tưởng ấy lại trở thành vết thương trong lòng ta nếu chúng ta không thể đưa họ đi chung với mình trên cùng một con đường.
Quay lại? Có bao giờ bạn nghĩ đến sẽ quay trở lại nơi lý tưởng mà mình đã đi qua hay đã đánh mất? Có thể, nhưng thời gian qua đi, nhiều người cũng đi qua nơi lý tưởng đó khiến nó đã thay đổi ít nhiều và bây giờ dẫu cho nó vẫn dang tay chào đón bạn thì nó cũng không còn là nó của ngày trước nữa.
Trên con đường của chúng ta có rất nhiều ngả rẻ với những chướng ngại vật khác nhau. Có những ngả rẽ là những vách núi cheo leo (chắc cũng gần bằng dãy Hymalaya :)), có những ngả rẻ là vực sâu thăm thẳm, có những ngả rẽ là khu rừng rậm đầy ắp sự nguy hiểm đang rình rập và có những ngả rẽ là những con đường rộng bằng phẳng thênh thang. Chọn ngả rẽ nào là tùy mỗi người thôi. Tuy nhiên, càng vượt qua khó khăn, con người sẽ càng gặp được nhiều người cùng chí hướng, sẽ càng cảm thấy cuộc sống có giá trị.
Nụ cười và nước mắt?
Trên đường đi, có những nụ cười và có những giọt nước mắt, đó là những biểu hiện cảm xúc đáng trân trọng. Chỉ sợ rằng chính những khó khăn và áp lực của cuộc sống làm cho cảm xúc của chúng ta chai sạn đi. Chúng ta ngày càng ít cười hơn và cũng chẳng thể khóc thành tiếng. Lúc đó, tâm hồn của chúng ta sẽ trở nên hết sức khô cằn, băng giá.
Nỗ lực?
Cuộc sống luôn đòi hỏi con người phải biết nỗ lực để vươn lên. Đôi khi khó khăn, thất bại cứ tiếp đến dồn dập khiến chúng ta không chịu nổi và sẽ không còn nỗ lực để cố gắng. Rồi chúng ta cứ ngồi yên một chỗ than ngắn thở dài trong khi những người xung quanh khó khăn hơn chúng ta rất nhiều lại can đảm đứng dậy và đi tiếp.
Quên?
Nhớ là tốt nhưng quên lại cũng là một điều đáng phải học. Những gì là buồn bã, những gì không vui, những gì là chướng ngại trên con đường mà mình đã gặp thì mình sẽ quên bởi nếu trong hành lý mang theo của chúng ta có quá nhiều thứ phải nhớ thì chúng ta sẽ chẳng thể nào mang nổi nó để đi tiếp.
Chia sẻ?
Đó là hành trang giúp chúng ta tự tin và bước tiếp. Dù những sự sẻ chia là ít hay nhiều là lớn hay nhỏ cũng là sự động viên rất lớn trong lòng mỗi chúng ta.
Thời gian dành cho chúng ta không nhiều trên con đường ấy, thế nên nếu chúng ta dừng lại quá lâu ở một điểm nào đấy thì sẽ không kịp đến những nơi cần đến.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...