Mình đã lớn để không còn nhìn mọi thứ bằng con mắt màu hồng, bằng tất cả những điều kỳ diệu và đẹp đẽ của cuộc sống nữa. Mình đã lớn để bắt đầu đối mặt với rất rất nhiều điều khắc nghiệt trong cuộc sống này. Mình đã lớn để cảm nhận cuộc sống không đơn giản và dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng mình vẫn sốc trong rất nhiều chuyện.
Hôm nay mình đã biết...
Trong vòng gần bốn tháng mình gặp rất nhiều chuyện không vui và có hai ngày đặc biệt nhất tưởng chừng như mình không còn sức chịu đựng để vượt qua nữa. Cũng may mình còn biết khóc.
Ngày 30/10, lần đầu tiên mình khóc nhiều và trước mặt nhiều người.
Ngày 07/12, lần này mình không khóc nhiều như lần trước và không khóc trước bất kỳ ai nhưng ai gặp mình cũng đều nhận thấy được dấu ấn của những áp lực liên tiếp trên khuôn mặt mình.
Hôm nay mình thấy sợ...
Mình sợ những áp lực như thế này sẽ làm trái tim mình đóng băng và cảm xúc của mình sẽ chai sạn.
Mình sợ cảm giác lẻ loi cô đơn dẫu biết rằng mình vẫn thường thế.
Hôm nay mình đã hiểu...
Tại sao Nguyễn Công Trứ đã viết:
"Kiếp sau xin chớ làm người
Làm cây thông đứng giữa trời mà reo..."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét