Nếu ai hỏi mình cuộc sống là gì, mình chỉ có một câu trả lời duy nhất: hợp và tan hay gặp gỡ và chia ly.
Hai mươi bốn năm sống trên đời, mình đã gặp gỡ không biết bao nhiêu người và cũng đã chia tay không biết bao nhiêu người. Dẫu biết cuộc gặp gỡ nào cũng kết thúc bằng chia ly và dẫu cho đã chuẩn bị tâm lý từ trước, mình vẫn cứ rơi vào trạng thái hụt hẫng, trống vắng và cô đơn. Huống hồ tất cả những cuộc gặp gỡ ấy đều để lại trong lòng mình những kỷ niệm khó quên.
Mình đã luôn dặn lòng là thôi đừng nhạy cảm, là sống lý trí một chút nhưng càng ngày mình lại càng tệ hơn nhiều. Mình không muốn mọi người nhìn thấy mình rơi nước mắt.
Mình không muốn hát mãi bài hát: Nếu có ước muốn trong cuộc đời này, xin hãy ước muốn cho thời gian trở lại… hay ngày vui đã qua dần đã qua rồi đó…Nhưng làm sao bây giờ. Làm sao mình có thể buộc chặt thời gian trong những chiếc túi thần kỳ và làm sao mình có thể thoát khỏi nỗi ám ảnh về thời gian?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét