Thứ Bảy, 9 tháng 1, 2010

SÓC TRĂNG-NGÀY ĐI VÀ NGÀY TRỞ VỀ






Mình đến Sóc Trăng vào một buổi chiều chủ nhật. Một buổi chiều mát mẻ, chẳng lấm bất kỳ giọt mưa nào, chỉ có không khí hơi lành lạnh.
Mọi thứ đối với mình thực sự lạ lẫm, ngỡ ngàng. Một đứa ít thay đổi như mình, đến một nơi xa xôi, không một người quen khiến mình cảm thấy rất khó thích nghi. Đó là lý do đêm đầu xuống Sóc Trăng mình đổ bệnh.
Thế nhưng, điều an ủi lớn nhất đối với mình là tình cảm của các bạn sinh viên và con người nơi đây. Dù chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi nhưng mình cảm thấy rất gắn bó. Các bạn đã đưa mình đi rất nhiều nơi, tặng cho mình rất nhiều món quà nhưng điều quan trọng nhất là tình cảm của các bạn, những sự quan tâm nhỏ nhất mà các bạn dành cho mình. Mình đã được thưởng thức những đặc sản của Sóc Trăng như: bánh pía, bánh cống, bún nước lèo..., được đến những nơi nổi tiếng của Sóc Trăng: chùa Dơi, chùa Đất Sét, chùa Chén Kiểu, chùa Khleang...và cả ở Bạc Liêu nữa. Mình đã biết nhà công tử Bạc Liêu, biết tượng Phật Bà Nam Hải, biết biển Bạc Liêu...Những điều ấy sẽ ở mãi trong lòng mình và mãi mãi không bao giờ mình quên được.
Mình đã trở lại thành phố và tiếp tục nhiều công việc đang làm dang dở. Thời gian là thử thách đối với mình. Nhiều việc phải chạy đua với nó nên đôi lúc mình không nhắn tin cho các bạn sinh viên của mình. Tuy nhiên, dù thế nào đi nữa, trong lòng mình, các bạn mãi mãi là những sinh viên mà mình yêu thương và luôn nhớ đến. Quả thực, nhà thơ Chế Lan Viên đã luôn đúng khi nói rằng:
Khi ta ở chỉ là nơi đất ở
Khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...