Hôm nay, mình đã làm việc thật cật lực: ngủ ba tiếng và dạy liên tục sáng, chiều, tối. Buổi tối, lúc chia tay, mình định nói thật nhiều thế nhưng phần vì sợ khóc, phần vì đuối sức nên chẳng biết nói gì hơn.
Điều làm mình cảm động nhất là những sự quan tâm của sinh viên dành cho mình, những món quà nho nhỏ, những tin nhắn yêu thương mà các bạn sinh viên gửi cho mình. Mình thường hay thích tự tay làm những món quà, tự tay chọn những món quà cho người mình yêu thương mà quên mất cảm giác được nhận những món quà bất ngờ cũng thật là hạnh phúc.
Cuộc sống vốn dĩ là một món quà diệu kỳ giữa người này với người khác. Nếu hôm nay mình tặng quà cho người này thì hôm sau sẽ lại được nhận quà từ người khác. Và cho dù đó là món quà gì thì mình vẫn tìm thấy được trong đó tình yêu thương của người đã chọn và mang nó đến cho mình bởi ít ra mình cũng có một vị trí nào đó trong lòng họ.
Lần đi dạy hôm nay có rất nhiều ý nghĩa đối với mình. Nó không chỉ dừng lại ở việc thay đổi từ một nơi đến một nơi để tìm lấy sự thanh thản trong tâm hồn mà là cuộc hành trình đến với chữ "duyên", tìm về những kỉ niệm đẹp và tìm thấy một cuộc hội ngộ bất ngờ. Bên cạnh đó, cuộc hành trình này còn cho mình thêm nhiều kỉ niệm mới, nghị lực mới khiến mình thêm yêu cuộc sống này.
Hôm nay mình thực sự rất mệt nhưng lại thực sự rất vui bởi lâu lắm rồi mình mới được lao động như đúng nghĩa của nó, được sống như chính bản thân mình và được thấy mình còn trẻ. Điều này đối với mình là một hạnh phúc lớn lao. Đã lâu lắm rồi mình mới thấy lại được cảm giác này.
Hôm nay, cảm ơn ngày!
Hôm nay, cảm ơn tình!
Hôm nay, cảm ơn các bạn sinh viên Sóc Trăng - những kỉ niệm đẹp của lòng mình!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét