Tâm lý con người cũng thật lạ, nó là thứ dễ lây lan nhất hơn bất kì chứng bệnh gì, nhất là đối với những người mình thương yêu. Và có lẽ chính điều này mà những người mình yêu quý sẽ ít khi nào hiểu được rằng: có thể lúc sáng mình vẫn vui vẻ với họ cho dù trong lòng có giận họ điều gì đi nữa và trước khi đi ngủ mình lại khóc vì họ. Mình không muốn phải thú nhận điều này nhưng đôi lúc nói ra có thể khiến mình cảm thấy thanh thản hơn.
Mình đang trải qua những ngày mà phía trước mặt hay sau lưng đều cảm thấy mờ mịt và trống rỗng. Mình chẳng nhìn thấy bất kì một điều gì ở phía trước để cố gắng. Và mình chỉ biết mang trong mình mỗi một điều ước duy nhất lúc này là đi đâu đó thật xa. Với mình, khi rơi vào một trạng thái không mong muốn thì cách tốt nhất là ở một mình tại một nơi xa nào đó mới có thể hy vọng lấy lại được cân bằng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét