Vậy là cũng có ngày mình nói lời vĩnh biệt nó, điện thoại yêu dấu của mình, chiếc điện thoại gắn bó với mình gần 1,5 năm qua. Mình nghĩ đồ vật cũng có linh hồn nên nó mới khiến cho mình cảm thấy nhớ. Gần 1,5 năm qua mình biết rằng mình đã dùng nó để nói chuyện với ai nhiều nhất và tin nhắn nào để lại cho mình nhiều kỉ niệm nhất. Mặc dù những lần nói chuyện điện thoại đó mình buồn nhiều hơn và từ lúc có chiếc điện thoại mới người đó chưa bao giờ chủ động nhắn tin cho mình. Có lẽ duyên phận giữa mình và nó chỉ đến đó và duyên phận của mình và người đó cũng chỉ đến đó, kỷ niệm vui hay buồn thì cũng qua rồi.
Hôm nay quả thực là một ngày không may mắn với mình khi liên tiếp gặp trục trặc với chuyện mượn phòng từ sáng sớm, chuyện xe cộ lên Megastar, chuyện mất điện thoại, chuyện rắc rối với máy vi tính…Và quả thực mình đã cảm thấy bất an trong suốt cả ngày hôm nay. Thực ra, mình đã buồn rất nhiều nhưng mình cố gắng không nghĩ đến nó nữa. Lần nào ra Hà Nội cũng để lại cho mình một điều gì đó và điều không may bao giờ cũng khiến con người ta nhớ lâu hơn. Mình muốn ghi lại ngày hôm nay, ngày mà mình mãi mãi rời xa chiếc điện thoại của mình và cũng là ngày đầu tiên bị mất đồ của chính mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét