Thứ Sáu, 28 tháng 1, 2011

CẢM ƠN ÔNG


Khi cháu viết những dòng này thì ông của cháu đã đi xa thật xa rồi. Chính xác là ông đã trút hơi thở cuối cùng lúc 5 giờ 45 phút hôm nay trên tay mẹ cháu nhưng đến gần trưa cháu mới biết tin ấy. Hôm nay, nghe tin ông mất, tất cả những ký ức giữa hai ông cháu ùa về, rõ mồn một. Ngay từ thời cháu còn bé xíu.
Lần đầu cháu về thăm quê là đi cùng với mẹ, anh Hai. Cháu nhất định không cho ông bế cháu vì tay ông mới cho lợn ăn, đang dính đầy cám. Cháu đã bảo: Tay ông dơ quá. Lúc đó, cháu chỉ mới ba tuổi.
Sau này lớn hơn, thỉnh thoảng cháu có gặp ông vài lần khi về quê và khi ông vào thăm gia đình cháu. Và lần cuối cùng cháu gặp ông là cách đây ba tháng, khi chờ kết quả thi ở Hà Nội, cháu đã tranh thủ chạy về quê thăm ông bà. Cháu nhớ, ông đã điện thoại cho cháu suốt đường về nhà vì sợ cháu lâu rồi không về nên không biết đường đi và ông đã bỏ trận đá bóng xem dang dở để chạy về chơi với cháu. Ngày hôm sau, hai ông cháu đã đi thăm bà con, họ hàng, những người mà bao nhiêu năm cháu chưa được gặp hoặc những người mà những lần về quê khác cùng bố mẹ, cháu chưa có dịp ghé thăm. Cháu đâu biết rằng, đó cũng là lần cuối cùng ông đưa cháu đi chào mọi người.
Cháu còn nhớ, có buổi trưa cháu nằm ngủ trên võng co ro nhưng bướng bỉnh bảo rằng trời không lạnh dù hôm đó gió mùa đã về. Cháu nhắm mắt như đã ngủ say và không biết gì. Lúc đó ông đã lấy chăn đến đắp cho cháu và cháu thì vẫn cứ ngủ như thế. Có hôm khác, hai ông cháu đi thăm chú về, ông nghe anh Ngọc hứa chở cháu đi uống café là ông lại nhắc nhở cháu. Suốt trên đường đi về và lúc ăn cơm, ông cứ hỏi anh Ngọc đã điện thoại cho cháu chưa, nếu chưa thì cháu điện cho anh ấy nói là cháu đã ăn xong cơm rồi để anh ấy biết mà đến chở cháu đi chơi. Lúc đó, cháu hiểu rằng ông rất tâm lý và sợ cháu ở nhà nhiều sẽ buồn. Hôm cháu ra xe về quê ngoại, ông muốn đưa cháu đi nhưng bà bảo ông ở nhà trông nhà, để bà đưa. Mọi người bảo 10 giờ xe chạy rồi và lúc đó đã là 10 giờ kém mười nên cháu chào ông rất vội vàng chứ không kịp ôm ông tạm biệt.
Khi cháu ở Hà Nội, có một buổi tối, mở điện thoại ra thì thấy đến 5 cuộc gọi nhỡ của ông. Cháu sợ quá nên điện thoại lại thì ông bảo: vì điện hoài mà không thấy cháu bắt máy nên ông sợ cháu có chuyện chi. Và lần cuối cùng cháu điện thoại cho ông là nghe tin ông bị tai nạn xe và gãy chân. Lúc đó ông đã nói chuyện rất vui vẻ với cháu nên cháu cũng yên tâm. Hơn nữa, hôm sau ba về nên cháu đinh ninh là ông sẽ khỏe lại, chỉ về nhà nằm nghỉ là mọi chuyện sẽ qua…Vậy mà đó lại là lần cuối cùng ba chăm sóc cho ông.
Năm nay, ông đã 78 tuổi. Vừa rồi về quê, cháu cứ hỏi đi hỏi lại xem là tết sang năm hay sang năm nữa ông sẽ mừng thọ 80. Nhưng ông đã mãi mãi ở lại với tuổi 78 của mình.
Ông ơi, cháu không biết là ông của cháu có đọc được những dòng này hay không nhưng bằng linh cảm, cháu tin rằng ông sẽ đọc được. Cháu muốn nói lời xin lỗi ông vì thời gian qua cháu ít điện thoại về cho ông mà cứ để ông điện thoại trước cho cháu. Và hơn hết, cháu muốn nói lời cảm ơn ông đã đến cuộc sống này, cho bố cháu, cho anh em cháu cuộc sống hôm nay và cho những cuộc sống mai sau nữa ông nhé. Ông đi thanh thản và bình an! Cháu nhớ ông rất nhiều!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...