Tôi muốn tách mình ra khỏi những gì quen thuộc
để nhìn lại mình,
để suy nghĩ,
để lặng câm,
và
để khóc như một đứa trẻ
Tôi muốn nhìn ra biển
Biển ngoài kia đầy sóng
Cát nuốt dấu chân tôi
Thầm thì nín lặng
Tôi là ai trong ngàn con sóng khơi xa
Và là ai trong tiếng đại dương thầm thì
Hay đơn giản
Chỉ là một hạt cát bé nhỏ giữa sa mạc
Đầy nắng mênh mông
Tôi không biết gì về phần đời còn lại
Nhưng chẳng ước mình trở thành đấng tiên tri
Bởi dù sao
Đích cuối cùng của tôi là cuộc sống
Đi và trải nghiệm
Chịu đựng những giây phút nặng nề
Để rồi ôm mặt khóc như một đứa trẻ con
Ở nơi chỉ có mình tôi và đêm tối
Để rồi biến mất đi vào một ngày nào đó
Trong sâu thẳm trái tim tôi
Trong sâu thẳm trái tim người khác
Cho một ký ức chẳng thể nào vẹn nguyên.
Nếu ngày mai tôi là một ai khác
Xin đừng trách tôi
Bởi tôi đã đủ cô đơn
Để không phải chịu đựng thêm nỗi cô đơn nào khác
Bởi những giọt nước mắt tôi đã đủ mặn
Nên đừng xát muối trái tim tôi
Xin đừng trò chuyện với tôi
Trong một phút giây im lặng.
Xin cho tôi là tôi
Một cỗ máy không hoạt động
Không cất tiếng nói từ sự sống
Để tôi biết yêu thương chính mình.
Người ta không tìm thấy nỗi cô đơn, người ta tạo ra nó. Nỗi cô đơn, tự nó sinh ra. Tôi đã tạo ra nó. Bởi lẽ tôi quyết định rằng đã đến lúc tôi phải cô đơn, rằng tôi cô đơn để viết sách.
Trả lờiXóa( Duras)
Hãy ôm lấy nỗi cô đơn và yêu quý nó. Hãy chịu đựng nỗi đau nó mang đến và cố hát vang với nó. Vì những người gần bạn cũng xa xôi...(Rainer Maria Rilke)
Trả lờiXóaNếu biết thương chính mình thì con không được thức khuya như vậy chứ! Người thông minh không được để cho nỗi cô đơn gặm nhấm trái tim và tâm hồn của mình.
Trả lờiXóa