Thứ Ba, 5 tháng 7, 2011

What is your answer?

(Tặng Sư huynh, mong anh sẽ tìm thấy được câu trả lời nào đó của mình qua cuộc trò chuyện này^^)
Bạn hay đặt ra những câu hỏi thế này thế nọ và rồi tự ủy mị. Tôi bảo: vậy thì hãy đi mà tìm câu trả lời đi.
Bạn hỏi: Ai sẽ ở bên cạnh bạn lúc bạn vui bạn buồn, rồi bạn sẽ nhớ đến ai. Tôi bảo: vậy bạn phải tự trả lời được bạn đang nhớ đến ai và bạn đã ở bên cạnh ai lúc họ vui buồn. Sao bạn cứ đòi hỏi người này người kia phải thế này thế kia với bạn mà bạn không thế này thế kia với họ?
Bạn hỏi: Đã bao giờ tôi cảm thấy hối tiếc vì những điều đã làm? Tôi bảo: Hầu như là chưa. Tôi luôn cố gắng để không cảm thấy phải hối tiếc vì điều gì, ít nhất là trong công việc và tình bạn. Đó là quan điểm sống của tôi nhưng biết đâu sau này tôi lại hối tiếc vì quan điểm sống kiểu này thì sao. Trên thực tế, đôi lúc nó cũng khiến tôi cảm thấy rất đau khổ.
Bạn hỏi: Thế còn trong tình yêu, bạn hỏi tôi đã bao giờ cảm thấy hối tiếc trong tình yêu hay chưa. Nếu tôi thực sự yêu một người, tôi có dám tỏ tình với người đó không. Tôi bảo: Trong tình bạn, sự nhiệt tình sống hết mình vì bạn bè sẽ chẳng bao giờ là hối tiếc nhưng trong tình yêu thì sẽ có hiệu ứng ngược lại. Tình yêu đôi lúc giống như trò chơi vậy, có chờn vờn, có chinh phục, có nhiều thử thách để đối phương trải qua những cảm giác khác nhau mới nhận ra được tình yêu của bạn. Còn bạn cứ nhiệt tình cho người ta thấy mình thích họ mà không đòi hỏi đi, bạn sẽ đau khổ.
Bạn hỏi: Làm sao tôi biết được những điều này. Tôi bảo: Vì có lẽ tôi đã từng hối tiếc mà. Bạn hỏi: còn một câu hỏi tôi chưa trả lời bạn. Tôi bảo: Chuyện tỏ tình á? Tiếc là tôi chưa bao giờ làm thế để trả lời bạn. Tôi vẫn là phụ nữ Á Đông mà. Nhưng tôi sẽ “bật đèn xanh” cho đối phương chứ không đến mức khư khư né tránh. Mà bạn hỏi tôi câu này làm gì khi người yêu hiện giờ của bạn chính là người bạn đã tỏ tình. Bạn làm tôi không thôi ngưỡng mộ bạn đấy. Bạn dũng cảm hơn tôi nhiều.
Bạn hỏi: Làm sao tôi có thể sống được nơi đất khách quê người, nơi tôi không có lấy một người thân và không có lấy một người bạn. Ngay cả tài chính, tôi cũng rất khó khăn. Tôi hỏi: bạn đang nói về Sài Gòn, Hà Nội hay Đài Loan? Ở Sài Gòn ban đầu, tôi có bạn dù không nhiều. Nhưng bây giờ tôi đã chinh phục được mảnh đất này rồi. Ở Hà Nội ban đầu tôi không có bạn nhưng bây giờ, tôi có những người thân thiết. Ở Đài Loan, tôi không có gì cả, ngay cả tiền bạc cũng không nhưng tôi có bàn tay, có sức lao động và trên hết, tôi không biết sợ. Bạn nói: Chắc tôi uống thuốc tự tin quá liều. Tôi nói: Nhưng những trường hợp thế này, không quá liều thì sẽ không sống nổi đâu. Bao giờ cũng vậy, trải qua thử thách rồi sẽ thấy mình trưởng thành hơn rất nhiều. Tôi đã quen với những chuyện thế này rồi nên tôi chưa bao giờ tỏ ra ủy mị trước nó. Tôi chỉ ủy mị trước những điều làm tôi tủi thân mà thôi.
Bạn hỏi: Chắc tôi ít gặp bố mẹ lắm à? Tôi nói: Thường thì mỗi năm tôi gặp bố mẹ đúng hai lần: tết và hè. Còn nhiều bạn khác của tôi chỉ gặp bố mẹ họ đúng mỗi dịp tết. Có lẽ sau này có con tôi sẽ phải hiểu: “con cái là một thực thể tách rời”.
Bạn nói: Cảm ơn tôi đã trả lời bạn. Tôi nói: Cảm ơn bạn đã cho tôi cơ hội được trả lời.  

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...