Đúng như mong ước của nó, tôi đã để nó chui qua cánh cổng khép chặt chăng đầy hoa vàng.
Tôi không thể cất giấu nó trong bốn vách tường chật hẹp của căn nhà...trong tiếng kêu gào thảm thiết hay những yên lặng giấu mình ở những chỗ được xem là ẩn nấp.
Nó đã đến để làm bạn với tôi trong những ngày tháng một mình này nhưng tôi quá bận để chăm sóc nó.
Tôi không thể làm vừa lòng nó, nuông chiều nó cũng như nuông chiều chính bản thân mình.
Những giọt sữa nằm nghiêng trên sàn vì những bữa ăn không nấu cho chính mình và cho chính nó.
Những ẩn nấp tội nghiệp vì nhớ nhà, những chiếc lông dựng đứng để tự vệ và tự che chở.
Làm sao phải khổ sở thế kia?
Làm sao đó gọi là cuộc sống?
Bên ngoài, thế giới rộng lớn và lạ lẫm...
Liệu chú mèo con bé nhỏ tội nghiệp có quay về trong nỗi sợ hãi hay tự chinh phục cuộc sống bằng việc đi hoang của mình?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét