Lần nào cũng vậy, ba đón tôi ở cầu Bình Phú, một cây cầu cách nhà tôi khoảng 7km, qua những cánh đồng muối trắng tinh mới đến nhà.
Biển Phú Yên đẹp, hoang sơ nhưng ít khi tôi ra đó. Có lẽ khi đã quá gần gũi với nó rồi, tôi lại ít có nhu cầu về nó.
Phú Yên cũng mang cái nắng thủy tinh như Sài Gòn nhưng gay gắt hơn. Thế nhưng, tôi lại chưa bao giờ cảm thấy khó chịu vì cái nóng này.
Về đến nhà rồi tôi mới bất chợt nhớ ra mình đã quên một lời hứa với Soa, đứa bạn thân hồi Đại học: khi nào mày về nhà nhớ cho tao về với...
Và cuộc điện thoại cho Nữ, đứa bạn thân hồi phổ thông: Xin lỗi, tao đã hủy cuộc hẹn mà tụi bay định tổ chức sinh nhật sớm cho tao vào chủ nhật tuần này nhưng chưa kịp báo.
Nữ: Ừ, không sao. Về nhà vui là được rồi.
Ừ, tôi đã về nhà, sớm hơn dự định rất nhiều. Ngay cả tôi cũng còn thấy bất ngờ...
Về nhà ăn cơm mẹ nấu dể thật yên bình nhé.
Trả lờiXóaVề nhà cho vui nhé! B cũng sắp tạm chia tay Sg để về nhà với mẹ rồi. Thời gian này, tinh thần và sức khỏe B cũng ko đc ổn lắm, nên cũng muốn về nhà một thời gian cho thư thả lại.
Trả lờiXóa