Chỉ một phút giây bồng bềnh đứng sau con chữ
Ta đã đành lòng vứt bỏ cả mùa đông
Mỗi bước đi qua đường dài thêm một ít
Chỉ có cuộc đời ngắn lại với thời gian…
Mùa đông là chi mà sao ta thấy thương đôi bàn tay bé nhỏ
Héo hắt, khô gầy nhúng trong sương,
Từng cơn gió lạnh chờn vờn lên mái tóc
Đã bao ngày rồi sao nắng vẫn chưa lên?
Ta biết tìm đâu trong biển người bao la nơi trần thế
Một tấm chân tình đứng lại chờ ta
Chỉ một phút thôi miễn là hy vọng,
Chỉ một phút thôi miễn đừng để ta chống chếnh với nỗi buồn…
Ta là ai trong cơn nắng, cơn mưa, trong cơn ngủ quên nơi cõi Phật?
Ta là ai trong đôi mắt người thương?
Là một kẻ qua đường đầy huyễn hoặc?
Hay là ta…ta ước, là chính ta...
Sau cơn mưa trở dậy thôi buồn bã
Ừ thì sao nào khi chỉ có mình ta…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét