Thứ Ba, 20 tháng 12, 2011

Ừ, mình vẫn biết có một mùa đông khác



Và rồi từng cơn gió lạnh, từng đám mây xám xịt, từng gam màu u ám, lạnh lẽo cũng phải nhường chỗ cho sắc xanh, sắc đỏ, cho màu đèn lấp lánh của không khí Giáng sinh đang ùa về trên khắp nẻo đường. Mùa đông giống như cuộc sống, nó luôn luôn mang theo dòng chảy hai mặt: một bên là lạnh lẽo, cô đơn, một bên là ấm áp, hạnh phúc. Phải, nếu không có cái lạnh lẽo cô đơn kia thì hà cớ gì trái tim con người lại cần được sưởi ấm. Mình đã chì chiết, đã ghét bỏ, đã than vãn nhiều về bản chất của nó thì cũng đã đến lúc trả lại cho nó một bộ mặt khác, cái sinh ra từ những cơn lạnh lẽo kia.
Đúng là có một mùa đông ấm áp vẫn theo mình trên những chiếc khăn quàng cổ xinh xinh với đủ màu sắc: đỏ, hồng, xanh, vàng, caro. Tất cả những chiếc khăn ấy đều là quà tặng của những người thân yêu. Chiếc khăn caro là của bé Như và bé Linh lặn lội tìm mua giữa cái nắng gay gắt của Sài Gòn ngày chuyển mùa. Nhìn cách hai đứa cứ giấu giấu diếm diếm món quà và bảo mình nhất định khi trời trở rét phải quàng khăn, chụp hình rồi tag trên Facebook thấy thương thương làm sao. Mình đã nhiều lần quàng nó nhưng chưa một lần đứng lại chụp hình vì mình ghét nhìn thấy niềm yêu thích của mình chìm lấp trong màu sắc u ám của bầu trời. Chiếc khăn màu xanh là của bé Hiền mang ra tận sân bay đưa cho mình. Thực ra, chỉ cần sự có mặt của em khi vượt nhiều cây số từ Đồng Nai về thành phố Hồ Chí Minh để kịp tiễn mình cũng đủ làm mình thấy ấm áp lắm rồi. Chiếc khăn của em sẽ buộc lại những cơn gió mạnh và vỗ về những tia nắng bởi màu xanh lá đáng yêu của nó. Còn hai chiếc khăn quàng cổ màu đỏ và mà vàng là của má đan cho mình. Mỗi năm mình chỉ về nhà vào dịp hè và tết nên không thể biết được má đã đan nó lúc nào. Mình chỉ biết rằng, từng mũi kim, từng sợi len làm nên hai chiếc khăn quàng cổ này chứa đựng trong đó biết bao tình cảm của má. Ấm áp vô cùng. Các bạn trong lớp đều khen ngợi hai chiếc khăn ấy. Và rồi theo thời gian, đến lượt mình sẽ đan khăn cho ai đó.
Đúng là có một mùa đông ấm áp trên những chiếc áo choàng mà cô đã tặng cho mình trong buổi bảo vệ luận văn thạc sĩ hay Seven đã mang đến cho mình khi thời tiết chuyển lạnh đột ngột. Seven cũng như Lý Hoa, không thể nói chuyện bằng tiếng Anh với mình được nhiều nhưng lại là người quan tâm đến mình nhiều nhất. Rồi không chỉ Seven mà ngay cả giáo viên dạy môn Nghệ thuật và Kinh tế của lớp sau khi đưa cả lớp đi ăn tiệc Giáng sinh sớm trở về cũng chạy vội lên phòng lấy cho mình chiếc áo len. Và mình nghĩ, nếu không có cái giá lạnh của mùa đông kia thì khó có thể có những khoảnh khắc đặc biệt cảm động như vậy.
Giáng sinh về, lớp mình lại tiếp tục cảnh đi sớm về khuya để tập văn nghệ cho bữa tiệc. Có lẽ mình là đứa duy nhất trong lớp không hào hứng với việc nhảy múa và tiệc tùng này. Mình không biết có phải tâm hồn mình đã bắt đầu trở nên già cỗi rồi hay không hay đây chỉ là tính cách của từng người. Dĩ nhiên, âm nhạc luôn đem đến cho mình nguồn cảm hứng đặc biệt. Đôi khi một mình, mình vẫn có thể mở nhạc, nghe nhạc và nhảy theo nó để cảm nhận sự sống tuôn chảy. Khi ở một mình, mình vẫn hay điên điên theo cách như thế để cảm nhận được rằng, xung quanh mình vẫn còn nhiều điều thú vị. Nhưng có lẽ tất cả chỉ đến thế mà thôi.
Những ngày này, đã bắt đầu cảm thấy không khí mùa xuân rộn ràng. Đi đâu, làm gì, ăn gì cũng nhìn thấy hình ảnh những ngày năm mới của năm cũ hiện về. Dù chưa ở lại thì mình cũng đã tưởng tượng được ra việc ăn tết xa quê sẽ như thế nào bởi nó đã và đang bắt đầu hành hạ mình từng ngày. Bởi thế, mình quyết định trở về vì mình hiểu rằng, không nhất thiết phải đi qua hết tất cả các loại trải nghiệm mà chỉ cần có cảm giác về sự trải nghiệm cũng có thể khiến mình hiểu về những cái sẽ đi qua đó. Hơn nữa, trong nhiều lý do để mình trở về thì việc vì một ai đó là một động lực rất lớn nhưng mình không thể hoặc không kịp nói ra điều đó.
Nghe mình bảo về, chị Vi, bé Hiền đều bảo sẽ đi đón dù lúc đó đang bận công việc, dù không biết anh 2 mình đang có thời gian dài học ở Hà Nội nên không ai đi đón mình. Họ đơn giản chỉ là muốn đi đón mình, thế thôi. Mình chưa biết trả lời sao cả vì cũng sợ làm phiền. Tuy nhiên, sự quan tâm chân thành này khiến mình rất xúc động. Còn Nữ trách mình không báo trước, cứ nghĩ mình không về nên nó cũng không về quê luôn. Nghĩ lại cũng thật buồn cười. Cuối cùng, tất cả những người vì mình chỉ toàn là những người nữ. Những người khác thì: ừ thì, nếu có thể, hy vọng là…dù cho mình rất muốn nghe một câu nói khác hơn.
Tất nhiên mình cũng không thể trách móc bất kỳ ai, cũng không nhạy cảm đến mức giận hờn gì. Chỉ là có một nỗi buồn nào đó cứ muốn đeo bám mình mặc dù mình cố tình xua đuổi và dù mình đã luôn chọn cách lạc quan hóa mọi chuyện. Hay mình sẽ đổ lỗi cho tất cả những người con gái xung quanh mình vì họ tốt với mình quá khiến mình đâm ra hư hỏng mà không biết rằng: con trai vốn suy nghĩ đơn giản hơn. Mình không biết nữa. Mình vẫn ước sau này có một người nào đó nói với mình rằng: "Vì em, anh sẽ… "Thực ra mình nghĩ câu nói này vẫn nằm ở biên độ tình cảm chứ không hề có gì giữa phức tạp hay đơn giản. Đó là một cảm giác của hạnh phúc mà bất kỳ người phụ nữ nào cũng kỳ vọng được nghe, nhất là từ người mình yêu thương.



2 nhận xét:

  1. Với bài viết này Lê Na đã làm ấm lên trái tim bạn bè trong mùa đông giá lạnh.

    Trả lờiXóa

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...