Ngày Quốc tế Lao động, sân bay vẫn không ngớt người. Lần thứ 5 ra sân bay này và lần đầu tiên đóng vai người đi đưa tiễn. Ờ, mà cái sân bay này lúc nào cũng thích làm cái đầu tiên dù không phải gần gũi với mình gì cho lắm. Tọa lạc ở nơi cách xa trung tâm Thủ Đô gần 30 km khiến cho cái cảm giác đi máy bay chẳng thể nào dễ chịu hơn. Bình thường mất cả tiếng làm thủ tục rồi, giờ lại thêm cả tiếng để ra được sân bay nữa nên đôi lúc thấy đi tàu, đi xe khỏe hơn nhiều. Lần đầu tiên mình đi máy bay cũng từ chính cái sân bay xa xôi này. Đó là vào một ngày tháng 4/2008, khi mình và Bờm đều là sinh viên năm cuối đại học. Hai cái đứa sót lại cuối cùng trong chuyến đi thực tập năm đó cuối cùng lại trở thành đồng nghiệp của nhau.
Lần thứ hai, mình đóng vai một "hướng dẫn viên du lịch" khi dắt một đoàn 22 người ra sân bay này, lúc đó tự dưng thấy mình người lớn hơn, trưởng thành hơn. Lần thứ ba, hai chị em lặng lẽ đến và đi như Hà Nội chưa từng biết có sự xuất hiện của mình và chị. Ừ, thì biết làm sao được mà biết. Lần thứ tư, lần đầu tiên một mình ra sân bay này, lần đầu cho hành trình đến Đà Nẵng nhưng không hề có cảm buồn. Và giờ là lần thứ 5.
Mình thích đứng ngắm nhìn những chiếc máy bay cất cánh và hạ cánh tại sân bay. Đứng ở Nội Bài có thể nhìn thấy được. Nghĩ đến chuyện tương lai lại sẽ ra đây cho lần thứ 6. Nhanh thôi, chắc là khoảng một tháng nữa nhưng tự dưng không thấy sợ. Trước đây, mỗi lần nghĩ đến chuyện kết thúc khóa học ở Dự án mình đều cảm thấy lo lắng và không dám nghĩ tiếp. Nhưng giờ thì mọi thứ đã đi thành một vòng tròn sau bao nhiêu biến cố. Sau tất cả những khủng hoảng đã xảy ra trong lòng mình, sau những ngày tách rời khỏi mọi sự giao tiếp bên ngoài mình đã hiểu và đã biết cách chấp nhận, biết cách đứng dậy. Mình nhận ra, cuộc vui nào mà chẳng có lúc tàn, cuộc gặp nào mà chẳng có lúc chia tay. Điều đáng sợ không nằm ở những giây phút chia tay ấy mà là sự phân rã, sự chia ly trong chính mỗi người. Có những cuộc gặp, có những tồn tại bên nhau mãi mãi nhưng trong lòng mỗi người là một khoảng cách, là sự chia ly thì liệu cuộc gặp ấy có ý nghĩa gì? Có những giây phút chia ly nhưng lòng tôi vẫn có bạn, lòng bạn vẫn có tôi thì thời gian và khoảng cách có gì là quan trọng? Với mình, sự chia ly trong lòng mới thực sự đáng sợ. Có lẽ vì thế mà khi cậu đi rồi mình vẫn còn trêu theo được một câu: Khi nào cậu về rồi, nhớ cho đứa cháu nghèo khổ này tiền mua…xe hơi cậu nhé. Nhưng cái ông cậu bất cẩn của mình đã làm rơi mất ngay 100USD trước khi qua cửa An ninh để ban tặng “câu chuyện Tái ông mất ngựa” cho những kẻ tưởng chừng như đã nhặt được và chia chác nhau số tiền ấy.
Nói chuyện điện thoại với bé Linh ở sân bay. Nghe giọng nghẹn ngào (vì nghẹt mũi) của mình, nó tưởng mình lại khóc vì chuyện gì đó. Sau khi biết hành trình của mình trong những ngày nghỉ lễ vừa qua là ở nhà, nó lại động viên…Nhưng mình bảo ở nhà thì ở nhà, vẫn đi ra ngoài làm được một số việc, vẫn đi ăn KFC đó chứ, đừng có mà thương hại tôi. Chỉ có điều, khi mình rời nhà rồi những vần thơ mà dù khóa cửa khép chặt vẫn tự động “gửi gió cho mây ngàn bay” (vì bé Linh bảo mình ko biết làm thơ cho 1 chàng thơ tưởng tượng mà)^^
Em muốn kể anh nghe
Về những điều chưa biết
Khi hoàng hôn vụt tắt
Là lúc em nhớ anh
Những bóng chữ xô nghiêng trên đường đời tấp nập
Ném vô hình vào vết sẹo thời gian
Ngày ăn đêm và mưa ăn nắng
Cuộc đời tròn trịa trong những chốn thương đau
Những nghịch lý nuốt trôi chân lý
Những sầu nghiêng che khuất một nụ cười
Bóng người người đổ dài trên đường cát
Thăm thẳm đưa về một nỗi đơn côi
Nghe bước anh đi trên đường khuya lạnh lẽo
Đứng xa nhìn em chỉ biết nhớ thương
Nước mắt còn đây nhưng chẳng buồn rơi nữa
Để tỏ đường trông bóng anh qua
Ngày lại ngày thời gian thêm buồn bã
Khóc thương nhiều cũng bởi chuyện tình yêu
Con đường em đi còn dài còn dài quá
Con đường anh qua đã đến tự bao giờ
Em sẽ kể anh nghe
Về những điều em sợ
Sợ anh về nhưng chẳng thấy em đâu
Sợ anh đến với em nhưng lại ở một mình
Để thời gian bắt anh thêm chờ đợi
Em sẽ kể anh nghe
Chỉ một điều em muốn
Ngoài kia là tiếng sóng
Biển kể chuyện tình yêu
Chuyện ngày xưa ngày nay và cả ngày sau nữa
Sóng ngàn năm lưu lạc
Nhưng biển mãi đợi chờ…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét