Thứ Hai, 17 tháng 10, 2011

Cho một ngày đầu tuần



Buổi sáng bị đánh thức bởi tiếng chuông gió trong trẻo như tiếng đàn Tơ rưng của vùng núi rừng Tây nguyên. Âm thanh rót mật vào tai và không ngừng thôi thúc: Dậy đi thôi, sáng rồi.
Ừ, đúng là sáng thật. Ánh nắng thủy tinh đã kịp len lỏi vào phòng, đã kịp chiếu lên khuôn mặt thiếu nắng của mình suốt hơn một tháng để hy vọng nó sẽ sạm đen hơn một chút. Trong giấc ngủ chập chờn không biết là thực hay mơ, mình tự hỏi: Vậy ra đây là Việt Nam ư?
Câu trả lời là thực. Là nhà của mình. Là Việt Nam của mình đấy, Việt Nam mà mình đã rời xa suốt hơn một tháng nay và chưa kịp tìm quen trong ngày đầu tiên trở về. Cảm giác này hoàn toàn không giống như cảm giác trở lại Sài Gòn sau 8 tháng ở Hà Nội. Có lẽ dù Sài Gòn và Hà Nội khác nhau đến thế nào thì cũng là một nét văn hóa ấy, cũng là đất nước và con người Việt Nam. Hay cũng có thể hành trình lần này của mình quá dài. Hơn 6 tiếng đồng hồ ngồi trên máy bay và phải quá cảnh sang Singapore, kịp thấy thêm một đất nước khác với Việt Nam và cả Đài Loan? Mình không biết nhưng mình thực sự không thích đi máy bay, không thích đi trên mây để rồi xuống mặt đất mà tâm trạng lúc nào cũng lơ lửng như..trên mây. Vậy nên đã đi lạc đường khi đi đến nhà Nữ cũng như không kịp định hình quán café hẹn với bé Linh.
Cũng may là vẫn kịp gặp bé Linh tại café Trung Nguyên trước khi em về Đà Nẵng. Tuy nhiên bão lũ của miền Trung khiến em phải hoãn chuyến bay đến hai ngày. Vì em ở xa và mình cũng ở xa nên không kịp gặp lại. Cầu mong chuyến bay sáng sớm mai của em sẽ gặp nhiều may mắn.
Buổi tối, đi ăn với Nữ. Mẹ bạn bảo ở lại ngủ nhưng mình lấy lý do bận học rồi từ chối. Hai đứa đi từ quận Tân Phú đến Tân Bình, quận 10, quận 3 rồi đến quận Bình Thạnh, dừng chân tại một quán ăn quen thuộc để ăn những món ăn mình thích. Ngồi sau xe bạn chở, nghe bạn huyên thuyên hết chuyện này đến chuyện kia về những đứa bạn phổ thông rồi đến chuyện của bạn. Bạn bảo: Tháng 2 sang năm bạn đám hỏi và đến tháng 8 sẽ cưới. Mình bảo: Bạn thật khéo chọn ngày. Cả ngày đám hỏi hay ngày cưới của bạn mình đều không thể dự.
Ngày bạn chưa có người yêu, cả mình và bạn đều vẽ ra kế hoạch đám cưới cho cả hai. Bạn bảo mình, trong đám cưới bạn, mình phải làm MC vì bạn không thích cách dẫn chương trình theo công thức của các MC nhà hàng. Mình bảo, nếu vậy phải trả catse cho mình thật cao vào. Giờ thì bạn bảo, chỉ cần mình về dự đám cưới là sẽ được miễn tất tần tật các loại tiền mừng và quà cưới nhưng mình bảo chắc là không thể. Ai lại vừa về nghỉ hè sang lại về. Bạn bảo đêm nào bạn cũng thấy lo lắng về cuộc sống trước mặt. Bạn cứ tự hỏi không biết bây giờ yêu nhau là vậy đến khi lấy về rồi sẽ ra sao? Mình bảo, chưa bao giờ mình suy nghĩ quá xa như thế. Mình nghĩ nếu là bạn mình sẽ nghĩ rất gần rất gần thôi. Mình sợ phải tưởng tượng ra nhiều thứ để rồi vỡ mộng. Mình bảo bạn nên sống hết mình cho tình yêu hiện tại này của bạn là được rồi.
Bạn bảo cầm giúp điện thoại để bạn mua quần áo. Mình khá bất ngờ khi hình nền điện thoại của bạn là hình của mình và bạn chụp cách đây gần…20 năm. Thực sự mình không nhớ lúc đấy mình bao nhiêu tuổi nhưng cái hình thời quá khứ ấy khiến mình quá đỗi ngạc nhiên và xúc động. Mình nói muốn xin bạn tấm hình ấy nhưng bạn bảo bạn không biết cách bắn bluethoote sang máy mình. Mình nói, vậy thì mình sẽ chụp lại một cái hình nào đó của mình và bạn từ thời…bé tí. 
Mình và bạn, chơi với nhau gần 20 năm, tính cách và sở thích gần như khác biệt vậy mà vẫn có thể thân thiết đến bây giờ. Có lẽ đó cũng là duyên của mình và bạn, duyên bạn bè.
CHO BẠN BÈ
(Tặng các bạn thân yêu của mình)
Cánh cò trắng
Trên đồng lúa cũ
Sau rặng tre nhà mình
Vẫn nghiêng đôi cánh mỏi
Cho thời gian qua đi
Khước từ bao ký ức
Giữa mình và bạn
Giữa thời thơ ấu
Giữa những ngày chung đường đến lớp
Hay sẻ chia những nỗi niềm riêng
Và giấu đi những giọt nước mắt giận hờn.
Đừng khóc bạn nhé
Dù thời gian có làm ta đau
Dù cuộc sống có vứt bỏ chúng ta vào chốn khốn cùng
Thì cũng hãy dũng cảm đứng lên
Đưa nụ cười trở lại.

Bạn hay nghĩ những điều xa xôi không có thật
Tôi hay nghĩ những điều có thật ở quá xa xôi
Cuộc sống là khác nhau
Thời gian là khác nhau
Nhưng cả hai đều có chung ký ức về tình bạn.

Bạn hay hỏi tôi về ngày mai
Tôi hay trả lời bằng hiện tại
Cuộc sống này luôn luôn là câu hỏi
Mà thời gian là thứ lấy đi câu trả lời
Tôi không biết gì về ngày mai của tôi
Bởi tôi chỉ có thể sống hết mình cho hiện tại
Bạn đã sống hết mình cho hiện tại
Hà cớ gì cứ sợ ngày mai?

Trên con đường tôi đi nhiều khi không có bạn
Trên con đường của bạn thỉnh thoảng khước từ bóng dáng tôi
Mỗi người đều có một con đường khác nhau
Nhưng vẫn gặp nhau ở những chặng đường gồ ghề của cuộc sống.

Khalil Gibran đã từng bảo:
“Bạn tức là nhu cầu được đáp ứng…
Và đó là bàn ăn cùng bếp lửa của ta…”
Còn với tôi
Bạn đơn giản chỉ là bạn
Bạn không phải là cuộc sống
Nhưng là người làm nên cuộc sống.

4 nhận xét:

  1. Chị về SG rùi hả chị? :x :x :x Chị có lên khoa chơi hông? Chị về lâu hông chị? :D

    Trả lờiXóa
  2. Ừ, chị về 1 tuần em à. Chị hơi mệt nên ko đi đâu hết. Chiều mai chị lên khoa bảo vệ đề cương là xong. Ko biết đợt này có gặp được em ko :(

    Trả lờiXóa
  3. :( Chiều mai em học cả ngày ở Thủ Đức, hu hu. Chị về ít quá, biết chừng nào mới được gặp chị miếng hen :( Rứa làm sao mà dẫn tụi em đi HN nữa chứ :(

    Trả lờiXóa
  4. Đi Hà Nội vui lắm, nhớ để dành xiền nhiều nhiều mua quà nhé :D

    Trả lờiXóa

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...