Thế mà đã lâu rồi mới thấy lại những cơn mưa ở Đài Loan. Cảm giác thật lạ. Những cơn mưa bao giờ cũng làm tôi phỏng đoán hay nghi hoặc một điều gì đó. Mưa ở Đài Loan giống mưa ở Sài Gòn hay ở Hà Nội? Cơn mưa ở đây đã nói gì với tôi?
Chính xác là mưa có nói với tôi về ký ức của những tháng ngày học Đại học. Nó kéo tôi về thời điểm khi tôi là một con bé 18 tuổi, một thân một mình bước vào thế giới đầy ắp nhà cửa và những cơn mưa tại Sài Gòn. Tôi nhớ rõ hôm mẹ để tôi ở lại Sài Gòn và trở về cũng là một ngày mưa.
Mặt đất ướt hơn, cảm giác lạnh hơn nhưng tôi đã để cho những suy nghĩ của mình kéo đi dưới những cơn mưa mà không phải quan tâm nhiều đến nó. Cơn mưa hôm nay đánh dấu ngày bạn rời xa tôi, một người bạn cùng lớp dễ thương ở Đài Loan. Gia đình bạn và bản thân bạn không cho phép mình theo đuổi chương trình học này nữa, một chương trình học quá nặng và quá nhiều kỹ năng thực hành không cần thiết cho một người yêu thích việc nghiên cứu như bạn. Bạn rời khỏi lớp, khỏi ký túc xá mà không từ giã bất kỳ ai. Và chắc chắn bạn cũng không thể đọc được những dòng này nhưng tôi cầu chúc cho bạn gặp nhiều may mắn và thành công với sự lựa chọn của mình.
Cũng trong ngày mưa này, tôi gặp thầy, một người thầy tận tình và chu đáo. Phải nói thêm là các thầy cô ở khoa tôi rất quan tâm đến sinh viên của mình, nhất là những sinh viên nước ngoài. Thầy tặng tôi một quyển sách về kiến trúc cổ Trung Hoa, viết bằng tiếng Hoa phồn thể và gợi ý cho tôi viết luận văn về hội họa cổ điển Việt Nam. Thầy hỏi bao giờ tôi kết thúc khóa học ở đây, tôi bảo rằng chỉ 1 năm 6 tháng, không hơn. Tôi sẽ bảo vệ luận văn của mình và trở về Việt Nam khi Art Festival của chúng tôi kết thúc, tức là tháng 3 năm 2013. Đó là kế hoạch dài hạn mà tôi sẽ thực hiện trong vòng gần 1,5 năm tới. Và tôi tin là mình sẽ làm được để trở về với những cơn mưa Việt Nam.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét