Thứ Năm, 20 tháng 10, 2011

Hôm nay có một người con gái...

 
“Lâu nay có một người du khách
Gió bụi mang về xóm Ngự Viên
……………………………………
Hôm nay có một người du khách
Ngự Viên mà nhớ Ngự Viên”
(Nguyễn Bính)
Hôm nay đi ăn món cá yêu thích với các chị nhưng thấy hơi lạ lẫm, không biết là vì món cá nấu chưa ngon, chưa đủ độ chín hay vì nhạt miệng, không thể ăn hay cũng có thể vì dạ dày tiết ra nhiều axit hơn thường lệ? Không biết, hoàn toàn không biết, chỉ thấy rưng rưng khi nghĩ đến những ngày tiếp theo.
Hôm nay  uống café cam chanh ở Trung Nguyên,thấy ngon hơn hẳn café ở Đài Loan. Mà thực ra có đi uống café ở Đài Loan bao giờ đâu, chỉ mua những gói café pha sẵn bé tý nhưng giá đến 85 Đài tệ (khoảng 60 ngàn VND). Rồi mọi người ngồi ở bàn café vừa uống vừa trò chuyện, nào là những ngày: phú quý sinh lễ nghĩa ở Việt Nam, nào là chuyện giao thông đi lại, chuyện đời sống giảng viên…Tất cả mọi chuyện đều tựu chung lại một chữ: buồn. Thôi thì cứ nhắm mắt lại và bước tiếp vậy.
Hôm nay đi Bảo tàng Mỹ thuật Thành phố Hồ Chí Minh để xem triển lãm Mùa thu Hà Nội. Sau cả tháng thực tập về triển lãm, mình dễ dàng nhận ra ngay những khuyết điểm khi tổ chức triển lãm ở Việt Nam: những bức tranh không được chiếu sáng, những bảng giới thiệu không dịch tiếng Anh, sắp xếp các bức tranh không đồng đều và hợp lý, không giới thiệu nghệ sĩ…
Hôm nay gặp thầy ở văn phòng khoa để trò chuyện nhanh về những điều mình đã học được từ Đài Loan. Thầy bảo hy vọng mình sẽ không thấy mất cân bằng khi trở về và rời khỏi khoa. Mình không biết nhưng mình phải hiểu ngay từ bây giờ là ở Việt Nam, điều khiến giảng viên có thể gắn bó lâu dài với nghề nghiệp của mình chắc hẳn là tình yêu thương. Mình nghĩ rằng, các thầy cô đã từng đến Mỹ, Anh, Pháp, Úc, Nhật, Singapore, Đài Loan…nhưng vẫn trở về và tiếp tục công việc giảng dạy là bởi họ chấp nhận chứ không so sánh. Có lẽ cuộc sống này đòi hỏi con người phải biết chấp nhận nhiều hơn.
Hôm nay đi xem "Hot boy nổi loạn" mình thấy buồn. Phải thừa nhận đây là một bộ phim có cảnh quay, âm thanh, ánh sáng…gây hiệu ứng khá tốt về mặt hình ảnh. Bộ phim cũng đi sâu vào vấn đề giới tính con người, giàu tính nhân văn…nhưng cái mình thấy buồn là cái khác mà chắc ít khán giả nào ở đấy có cùng tâm trạng với mình. Mình nhớ Sài Gòn ngay khi ngồi xem bộ phim này. Những cảnh quay thâu tóm Sài Gòn vào một màn ảnh nhỏ bé khiến mình cảm thấy nhói đau. Sài Gòn so với nhiều thành phố khác trên đất nước mình thì rực rỡ xa hoa nhưng so với nhiều thành phố khác ở nhiều đất nước khác thì chẳng khác nào đống gạch vụn vỡ của tòa nhà mới đập chưa được dọn đi. Đường phố lúc nào cũng đầy người và xe, đầy nắng và bụi. Lần đầu tiên mình cảm thấy Sài Gòn nghèo và đáng thương đến như vậy. Vậy mà mình sẽ còn rời xa khỏi cái thành phố đáng thương này thêm 1 năm và 4 tháng nữa để trở về chung sống với nó dù không hy vọng nó sẽ khá hơn.
Hôm nay, chợt nhớ đến một bài thơ của Nguyễn Bính mà mình muốn nhại lại:
'Hôm nay có một người con gái
Ở Việt Nam mà nhớ Việt Nam'.

3 nhận xét:

  1. Bền lòng em nhé.
    mai đây bỏ Huế rồi quên Huế
    quên được làm sao bữa rượu này ?
    ( Nguyễn Bính )

    Trả lờiXóa
  2. "người con gái VN, yêu quê hương như yêu đồng lúa chín"... rồi niềm thương sẽ lan tỏa sức mạnh, Cô à!

    Trả lờiXóa
  3. Người bạn lớnlúc 15:21 21 tháng 10, 2011

    Gót chân mẹ nứt nẻ,
    Ngập bùn lầy bao năm
    Lúa sáng màu ánh trăng,
    Thầm mong con khôn lớn!
    Con không còn lội ruộng
    Bay tới chân trời xa,
    Toàn thấy những tinh hoa
    Thiên đường trên mặt đất.
    Nếu không còn rạo rực
    Ngày về lại quê hương
    Con là kẻ đáng thương
    Mẹ là người đáng trách!

    Trả lờiXóa

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...