Đôi lúc nói nhiều cũng bị phán xét, im lặng cũng bị phán xét. Nói cũng thắc mắc, im lặng cũng thắc mắc. Vậy phải làm sao khi ko nói, ko im lặng??? Thực ra mình hay "hành xử" mọi thứ bằng tình cảm nhiều hơn lý trí nên chẳng bao giờ quan tâm đến "hậu quả", đến "kết quả" cuộc hành động ấy, chỉ đơn giản là được sống thật với lòng mình, với trái tim mình. Như thế sẽ dễ thở hơn, sẽ thấy cuộc sống đơn giản hơn, bớt phải gồng mình, lo cái này, sợ cái kia bởi cuộc sống có quá nhiều thứ bắt mình phải suy nghĩ rồi. Giờ thì thật thấm thía nỗi buồn ngay cả khi mình im lặng.
Đôi lúc em im lặng
Để thấy mình lạc lõng cô đơn
Tách ra khỏi thế gian
Nghe hơi thở chảy trong cuộc sống...
Đôi lúc em im lặng
Bởi không biết phải nói thế nào,
Bởi đó chỉ là cảm giác
mà không ai có quyền phán xét.
Đôi lúc em im lặng
Nghe tim mình chảy những vết thương
Nghe nước mắt lăn dần trên gò má
Nhưng cũng không biết phải làm gì...
Đôi lúc em im lặng
Bởi em muốn khước từ mọi lời nói
Bởi im lặng có giá trị hơn hàng triệu lời nói.
Nhưng sẽ đớn đau hơn...
Nếu im lặng là chỗ để người ta phán xét và hoài nghi.
Đôi lúc em im lặng
Vì đó là em,
Là những gì chân thật nhất
Là điều duy nhất em làm được theo tiếng trái tim mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét