Trước khi rời khỏi Việt Nam, có một lời hứa với anh mà cho tới giờ mình vẫn chưa thực hiện được: khi nào có thời gian em hãy đi thăm nơi này nơi kia, chụp ảnh và viết lại. Ừ, nghe đơn giản là vậy nhưng mình đã không thể làm được trong học kỳ đầu tiên này vì nhiều lý do. Cái lý do chính đáng nhất là sự bận rộn cho các cuộc triển lãm vào những ngày trong tuần và cho việc đi làm vào những ngày cuối tuần. Còn cái lý do ít chính đáng hơn chính là sự thích nghi trong học kỳ đầu tiên này.
Cái lý do chính đáng thì mình đang từ từ giải quyết và về cơ bản đã sắp giải quyết xong. Hôm qua, triển lãm thứ hai của lớp đã khai mạc, đã không còn cái cảnh đi sớm về khuya để chuẩn bị nữa. Công việc cuối tuần cũng sắp chấm dứt, chỉ cần cố nốt tuần này và tuần sau nữa là xong. Nhưng sau khi có thời gian rồi thì mình lại tự hỏi không biết liệu cái lý do không chính đáng ấy lại trở thành lý do chính đáng để bắt mình tiếp tục không đi đâu không.
Trong học kỳ đầu tiên này, mình đã trở về Việt Nam một lần khi mới vừa có 1 tháng 10 ngày để bắt nhịp với cuộc sống mới. Về Việt Nam, tự nhiên tâm lý sẽ phải tiếp tục cuộc hành trình khiến mình thấy sợ. Quả thực lúc đó mình đã không muốn đi chút nào. Má cũng bảo thôi thì về với má, đừng đi nữa, về Việt Nam học cũng được mà. Và để tăng thêm tính thuyết phục, má còn viết email cho mình. Vậy mà cuối cùng vẫn có lý do duy nhất để níu giữ mình ở lại và tiếp tục cố gắng. Đó là vì anh, vì người đã mua tặng cho mình cuốn: "Claudio Magris - Không tưởng và thức tỉnh". Nếu không phải là những lời động viên từ anh thì chắc mình đã bỏ cuộc, không thể đi nổi con đường khi mà khó khăn không đáng sợ bằng đơn độc.
Nhưng cũng vì phải đi đi lại lại, thích nghi hết lần này đến lần khác đã khiến mình trở nên nghĩ ngợi nhiều hơn, sợ lạc lõng nhiều hơn, dễ bị stress hơn,...Thêm vào đó lại có những chuyện như từ trên trời rơi xuống khiến mình trở nên nhạy cảm hơn. Do đó, mình không muốn trở về Việt Nam ăn tết cũng bởi không muốn lặp lại cái cảnh: thích nghi và rời bỏ. Bé Linh nói đúng: "Có lẽ u sầu không nên là bản mệnh của con người, bởi những muộn phiền trong mình còn nông nổi và xanh xao quá. Bất hạnh đã đem nhân loại đi từ bờ vong thân này đến vực tuyệt vọng khác, thì cớ gì không sửa soạn đời mình cho những cuộc hân hoan, ít ra cũng là trong nhận thức".
Mình sợ bị lạc lõng vậy mà cuối cùng vẫn trốn khỏi mạng xã hội Facebook để chui vào cái thế giới này của mình. Ở cái thế giới này, ít ra mình vẫn cảm giác có một sự an toàn nào đó, một sự yên bình nào đó cho những ngày này. Mình đang tự hỏi không biết liệu mình có đang bị bỏ rơi trên con đường mình đang đi này hay không hay chính mình tự bỏ rơi mình? Thôi thì mượn lời nhạc sĩ Trịnh Công Sơn trong bài "Tôi ru em ngủ" để tự an ủi mình vậy.
Ngày mai tất cả sẽ ổn thôi, sau này có dịp nhìn lại ta có thể thấy rằng những ngày qua ta đã để lãng phí thời gian một cách vô ích. Người xưa đã từng nhận định một cách tổng quát về lịch sử loài người: “Con người ta sinh ra để khổ rồi chết”. Nếu ai chưa từng khổ thì chưa phải là con người. Khi buồn và cô đơn ta phải chăm sóc tốt cho bản thân. Đúng là phải “sửa soạn đời mình cho những hân hoan” thực sự chứ không phải “chỉ là trong nhận thức”.
Trả lờiXóaThương chị quá! Giữ gìn chị nhé...
Trả lờiXóa>:D<
@Bạn "Nặc danh": Cảm ơn bạn.
Trả lờiXóa@Bé Linh: Chị đã định viết cho em 1 note để nói với em về 2 chữ "hạnh phúc" trong bài viết: "Đi qua ngày mây xám" mà vẫn còn lu bu quá :( Cảm ơn em đã luôn động viên chị lúc chị buồn cũng như ủng hộ chị rất nhiều trong thời gian vừa rồi :X
Chị ơi, em chờ chị viết đó! :)
Trả lờiXóaChị phải thương mình nhiều hơn nữa nha :)
Trẻ em đến trường buổi đầu cần có mẹ, khi tự đi học được thì đã lớn hơn một chút, khi tự bước trên đường đời nhớ về mẹ thì thật sự thành người lớn và một mình trên đường thiên lý mới là người từng trải. Vốn tri thức ngoài việc học lý thuyết cần phải thực tế nữa, đôi khi cái thực tế đầy rẫy những điều mình không mong muốn. Biết làm sao được, có thành công nào không có vất vả, suy tư, nhẫn nại vượt lên chính mình? Đừng đếm thời gian, thay vào đó đặt kế hoạch trong thời gian đó mình phải làm được những gì, rồi quyết tâm thực hiện nó, như thế quên cô đơn, quyên thời gian và ta có bản lĩnh hơn trong cuộc sống. Chúc Lê Na khỏe, lạc quan trong cuộc sống.
Trả lờiXóaCố lên Na nhé! Rồi thời gian cũng qua nhanh. Rồi Na sẽ về Việt Nam gặp lại bạn bè.
Trả lờiXóa