"Người ta luôn tiếc là chưa làm đủ, nói đủ với những người mình yêu thương và người xung quanh". (FB cô HT)
Ngày hôm qua, mình đã đi dưới mưa suốt hơn một giờ đồng hồ. Sân trường đủ rộng, gió đủ lạnh và mưa đủ lớn để mình quyết định lang thang như vậy. Dĩ nhiên, mình không bạc đãi cơ thể đến mức không mang theo dù, không khóac áo ấm và không quàng khăn cổ. Dạ dày mình đã đủ đau, chân mình đã đủ sưng để bước đi khập khiễng do phải chạy lên chạy xuống cầu thang nhiều vào những ngày cuối tuần và đầu mình đã đủ vết bầm do những cơn gió lạnh thốc vào rồi, mình không muốn phải nằm một chỗ để mất việc vào ngày cuối tuần này nữa. Nhưng mình vẫn đi, dù chỉ là một lần dưới cơn mưa này mà không có mục đích rõ ràng. Mình không kiếm tìm sự lãng mạn ở đây, đơn giản chỉ là kiếm tìm cho mình câu trả lời cho câu hỏi tại sao.
Rõ ràng là trong hàng loạt câu hỏi tại sao mà mình đặt ra hoàn toàn không có câu trả lời rõ ràng nào. Rồi mình lại đổ lỗi cho số phận, điều mà dễ dàng làm nhất cho bất kỳ những câu hỏi không nguyên cớ. Ừ, số phận mình là vậy. Nhìn lại những chặng đường mà mình đi qua, những cột mốc mà mình đã đến, ai cũng bảo sao mình may mắn vậy, sao con đường mà mình đi dễ dàng vậy? Thực ra, họ không có gì sai khi nói như thế vì họ ở ngoài cuộc sống của mình, họ chỉ đứng ngoài nhìn vào chứ chưa bao giờ song hành cùng mình trên bất kỳ chặng đường nào. Chỉ có những đứa bạn thân của mình là kịch liệt phản đối những cái may mắn trên những cột mốc đó và chúng nó đặt lại câu hỏi: Liệu mình có sinh vào mùa mưa không?
Đã bao lần, mình thầm trách ông trời sao rải quá nhiều đá trên con đường mình đi mà không cho mình một người bạn đồng hành thực sự, người có thể sẻ chia, an ủi mình lúc mình hoàn toàn kiệt sức. Đã bao lần mình phải dọn dẹp đá trên những con đường đi qua và quá mệt mỏi với cái gọi là đấu tranh cho cuộc sống trong khi những người khác cũng đứng trên những cột mốc đó với phong thái ung dung và dễ dàng hơn mình rất nhiều. Cũng là viết luận văn tốt nghiệp cao học, nhiều người dành cho nó nhiều thời gian nhưng vẫn cảm thấy áp lực thì mình chỉ có đúng một tháng để hòan thành rồi nhiều người lại thắc mắc sao mình lại hoàn thành dễ dàng mà không biết rằng, thời gian càng ngắn thì áp lực càng nhiều. Cũng là đi du học tại trường này nhưng bạn của mình đi với người yêu, có sinh họat phí hàng tháng do khoa đề xuất và khoa giảng bài hẳn bằng tiếng Anh nhưng bạn vẫn thấy áp lực và muốn bỏ. Mình bảo, nếu chỉ vì lý do đó để từ bỏ thì chính mình đã rời bỏ rất lâu rồi. Mình qua đây một mình, không sinh hoạt phí học kỳ này và khoa giảng bài bằng tiếng Hoa nhưng hỏi mình bằng tiếng Anh chỉ vì giáo trình bằng tiếng Anh. Đó thực sự là những gì đang diễn ra ở đây.
Những cơn mưa lướt qua vội vã, tránh phải đụng chạm với mình nhiều lần. Chiếc ô mình mua vẫn là chiếc ô màu hồng như màu tượng trưng cho sự trong trẻo, dễ thương cuộc sống. Khi mình cô độc nhất, đau buồn nhất thì những sự trong trẻo dễ thương thế này và những tình yêu thương với mọi người chính là những cái kéo mình ở lại cuộc sống. Tình yêu thương ấy có thể là tình yêu, có thể là tình bạn, có thể đơn giản chỉ là sự xúc động đối với thiên nhiên, nghệ thuật. Tại sao con người ta lại tự cho mình cái quyền đi phán xét tình yêu thương của người khác khi mình không là gì của họ. Thậm chí có là gì của họ thì bản thân mỗi người vẫn có những nỗi niềm riêng của mình và họ có quyền cho đi tình yêu thương cho những điều tốt đẹp khác. Mình luôn mỉa mai đối với những người tự cho mình cái quyền xen vào cuộc đời người khác không vì lý do gì nên chẳng bao giờ để tâm vào những lời lẽ đó và chẳng bao giờ vì nó mà rối trí. Không có tình yêu thương sẽ không có Trịnh Công Sơn để hát bài: Tôi là ai mà yêu quá đời này, không có tình yêu thương thì sẽ không có những giọt nước mắt chảy khi chúng ta đọc cái kết của Hoàng tử bé: Cảnh ấy đối với tôi, là cảnh đẹp nhất và buồn nhất trên thế gian. Nó cũng là cái cảnh ở trang trước, nhưng tôi đã vẽ một lần nữa để bạn nhìn rõ hơn. Chính tại nơi đây ông hoàng bé nhỏ đã xuất hiện trên Trái Đất, rồi lại biến đi.
Hãy nhìn chăm chú cảnh này cho đến khi bạn chắc rằng bạn có thể nhận ra nó, nếu ngày kia bạn du hành sang châu Phi, trong sa mạc. Và nếu bạn tình cờ đi ngang qua đó, tôi xin bạn, xin bạn đừng vội, hãy nán lại một chút ngay dưới ngôi sao ! Nếu bấy giờ có một đứa bé đến bên bạn, nếu em cười, nếu em có mái tóc vàng óng, nếu em không trả lời khi người ta hỏi, bạn sẽ đoán ra đấy là ai. Bấy giờ bạn hãy thương tôi ! Đừng để tôi buồn quá thế này : Hãy viết thư cho tôi báo rằng em đã trở lại...
Hãy nhìn chăm chú cảnh này cho đến khi bạn chắc rằng bạn có thể nhận ra nó, nếu ngày kia bạn du hành sang châu Phi, trong sa mạc. Và nếu bạn tình cờ đi ngang qua đó, tôi xin bạn, xin bạn đừng vội, hãy nán lại một chút ngay dưới ngôi sao ! Nếu bấy giờ có một đứa bé đến bên bạn, nếu em cười, nếu em có mái tóc vàng óng, nếu em không trả lời khi người ta hỏi, bạn sẽ đoán ra đấy là ai. Bấy giờ bạn hãy thương tôi ! Đừng để tôi buồn quá thế này : Hãy viết thư cho tôi báo rằng em đã trở lại...
Và cũng trong cơn mưa ấy, mình đã đặt ra cho mình câu hỏi: giả sử ngày mai mình chết thì ai sẽ viết cho mình những lời lẽ đầy yêu thương. Không phải ngẫu nhiên mình đặt ra câu hỏi này mà là một người bạn bằng tuổi mình đã đi vào tuần vừa rồi vì một tai nạn ở Sài Gòn khiến nhiều người cảm thấy tiếc thương vì ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết. Ừ, nhưng lúc chết đi rồi thì dù có hàng ngàn lời yêu thương đầy cảm động thì mình cũng chẳng thể nào đọc được. Ngược lại, mình chẳng cảm thấy tiếc nuối nhiều vì ít ra cũng kịp để lại lời yêu thương cho người mà mình yêu thương. Tại sao con người cứ phải đợi đến cái chết mới nhận chân ra được những giá trị đích thực của cuộc sống mà không thể sống như hôm nay là ngày cuối cùng của mình và người khác? Tại sao con người cứ mãi ôm lấy nỗi cô đơn của riêng mình mà không biết rằng chính tình yêu thương mới là sợi dây duy nhất kết nối họ với cuộc sống?
Đường đời cũng giống đường đi, vốn không bao giờ bằng phẳng. Hãy nhìn thắng mà bước dù có gặp bất kỳ trở ngại nào. Hạnh phúc thực sự chỉ đến với những người nỗ lực hết mình vì cuộc sống. Đôi khi nỗi buồn cũng làm cho người ta trưởng thành.hơn. Chắc chắn bạn sẽ tìm được niềm vui và hạnh phúc thực sự ở chính cuộc đời này. Vàng thật thì đừng sợ lửa. Gian nan là thước đo chính xác nhất nghị lực của mỗi người. Mọi thành công của con người đều phải đổi bằng mồ hôi và nước mắt. Bạn hãy tin rằng cuộc hành trình của bạn dù gian nan nhưng chưa bao giờ đơn độc.
Trả lờiXóaCảm ơn bạn!^^
Trả lờiXóa