Hoàng Lý Hoa đã trở về Trung Quốc chiều hôm qua. Rất may là vừa bấm cửa vô thang máy đã gặp bạn từ trong thang máy đi ra. Bạn kéo mình vào lớp để đưa tặng cho mình tấm thiệp với hai chữ ngắn ngủi: Miss you!
Trong 9 tấm thiệp mà bạn tặng cho lớp, chỉ có duy nhất tấm thiệp của mình là có hai chữ đó, các tấm thiệp khác hoặc là "Thank you" hoặc là "Best wish".
Lý Hoa không biết nói tiếng Anh. Không phải là không biết mà chính xác là bạn nói tiếng Anh giống mình nói tiếng Hoa vậy. Mỗi lần hai đứa gặp nhau thì chỉ có thể dùng cử chỉ, ánh mắt, nụ cười và vài câu xã giao thôi. Nếu may mắn hơn thì sẽ xuất hiện với một người bạn cùng lớp biết nói tiếng Anh để bạn ấy phiên dịch. Nhưng có một câu nói bằng tiếng Hoa mà bạn đã nói với mình khi ngồi xem bạn vẽ mà mãi mãi mình sẽ không bao giờ quên, đó là: "Bạn rất đẹp, nhất là hôm đầu tiên mình thấy bạn ở lớp. Mình muốn nói chuyện với bạn nhiều hơn nhưng vốn tiếng Anh của mình rất tệ". Ừ, chắc vì được người nước ngoài khen đẹp nên mình cứ nhớ mãi câu đó. :)
Dù chỉ có khoảng 2 tháng ở Đài Loan nhưng Lý Hoa may mắn hơn mình vì bạn ấy được đi nhiều nơi hơn. Mỗi nơi đi qua bạn đều chụp lại và từ những bức tranh đó, bạn bắt đầu vẽ. Kết thúc hai tháng ở đây, bạn đã có thể có một cuộc triển lãm nho nhỏ để trưng bày những tác phẩm của mình.
Dù không trò chuyện nhiều, dù không học chung nhiều môn (bạn ấy là sinh viên trao đổi nên chỉ dự vài ba môn ở khoa mình thôi) nhưng mình và bạn vẫn quý nhau nhiều. Bạn ấy đã giúp đưa mình đi sửa thẻ sinh viên để có thể mở được cửa ký túc xá, mình giúp bạn ấy chuẩn bị triển lãm. Cảm động nhất là hôm khai mạc triển lãm của bạn, mình không dự được vì đau lưng. Dù rất bận rộn nhưng khi thấy mình chào ra về, bạn vẫn bỏ lại công việc, kéo mình ra khu vực trưng bày bảo mình mang bánh về ăn.
Chiếc khăn rằn màu tím mình đem từ Việt Nam sang giờ đã theo bạn về nước. Trước khi về, bạn đã kịp ôm mình khi nghe nói câu: "Chúc bạn thượng lộ bình an" bằng tiếng Hoa trong tiếng vỗ tay của các bạn ở lớp. Mình cũng thấy vui vì đã nói được một lời chúc bằng ngôn ngữ của bạn.
Bạn đi rồi, mình không biết có còn gặp lại bạn được nữa không nếu mình không sang Trung Quốc, bạn không sang Việt Nam và cũng không trở lại trường này. Tuy nhiên, có lẽ cuộc sống là vậy. Đó là những cuộc gặp gỡ, chia ly khi tình cờ chúng ta cùng nhau đi trên một chặng đường nào đó. Chẳng bao giờ trong những lần chia tay ấy chúng ta nghĩ rằng đó là lần gặp cuối cùng mà bao giờ cũng nói câu: hẹn gặp lại. Thế nhưng trên thực tế có nhiều người cho đến cuối đời chúng ta cũng không thể gặp lại. Mình nghĩ rằng, những cuộc gặp gỡ với những người bạn mới là nhân duyên cực kỳ thú vị nhưng ai rồi cũng phải có con đường riêng để đi. Và mình nghĩ rằng, không có cuộc gặp nào là cuộc gặp lần cuối cùng nếu mình đã để lại được ấn tượng tốt đẹp trong lòng người khác. Mai sau, nếu có sang Trung Quốc thì dù không gặp được bạn, mình vẫn nói một cách đầy tự hào rằng: "Ừ, mình đang ở đất nước của Lý Hoa" hay "ở Trung Quốc, mình có một người bạn, một cô bé họa sĩ tên là Lý Hoa".
Câu chuyện đẹp quá! :)
Trả lờiXóaCảm ơn cá ngựa :)
Trả lờiXóaừ, đẹp thật đấy.
Trả lờiXóa:)
Trả lờiXóaCâu chuyện bình dị mà cảm động. Trên nẻo đường đời tình bạn như thế không nhiều đâu.
Trả lờiXóaCâu chuyện đẹp, tình bạn đẹp. Trên nẻo đường đời không nhiều tình bạn cảm động như thế!
Trả lờiXóaCam on Nguoi ban lon.^^
Trả lờiXóaLâu lăm rồi không đọc bài viết của Na, bây giờ mới đọc lại, thấy bài nào cũng hay và có nhiều ý nghĩa quá. Chúc Na thành công.
XóaT.Phong
Cảm ơn T. Phong :)
Xóa