Dẫu biết rằng có thể đi xe máy đến trường nhưng vẫn thích đi xe đạp hơn vì mình có thể hứng những giọt mưa phùn lất phất rơi trên bàn tay, thấm vào khuôn mặt không đeo khẩu trang. Mát lạnh. Dẫu cho đường đến trường ướt nhão và có thể làm bẩn đôi giày vải màu đen của mình bất cứ lúc nào thì cũng thích như thế bởi mai mốt rời Hà Nội rồi, làm sao có thể kiếm được lại cảm giác thế này. Mai mốt, trời nắng lên rồi, lấy đâu ra nữa cảm giác như thế này. Hơn nữa, đi xe đạp khiến mình cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Có lẽ đó là bởi nhờ sự vận động.
Dẫu cho ngủ hai người thì sẽ ấm áp hơn nhưng mình luôn luôn thích ngủ một mình. Thích được cuộn tròn trong những chiếc chăn bông hay đơn giản mình không muốn người khác có thể nghe thấy tiếng thút thít của mình mỗi khi có chuyện buồn.
Mình không thích mặc áo mưa khi trời mưa nhỏ dù biết đi lâu dưới trời mưa thì cơn mưa nhỏ cũng sẽ trở nên to tát. Con người sống trong thành phố thì mấy khi được tiếp xúc với tự nhiên, nhất là mưa, là nắng. Những cơn mưa nhỏ chẳng phải là giải pháp đáng yêu để chạm vào thiên nhiên đó sao? Mình chỉ mặc áo mưa khi trời mưa quá to và không thể đi dưới đường trong bộ dạng ướt sũng.
Mình không thích sấy tóc, không muốn tóc bị hong khô bởi thứ hơi nóng được tạo ra bởi luồng điện khó chịu. Tóc ướt do nước thì nó cũng phải được hong khô bởi gió. Đó là sản phẩm của tự nhiên. Nhiều người bảo như vậy sẽ đau đầu nhưng sự thực là mình chưa bao giờ thấy đau đầu như thế cả.
Nhiều người bảo đau dạ dày mà vẫn ăn mì là bất thường nhưng sự thực mình chẳng thấy có gì là bất thường cả. Cơn đau thường đến với mình do những bất thường tâm lý nhiều hơn là do ăn uống. Mình ăn mì chỉ bởi lý do đơn giản: lúc đi làm tới trước khi đi học ở Dự án, chẳng bao giờ mình đụng đến gói mì nào. Mì gói chỉ gắn liền với mình thời sinh viên. Thì đây, nếu không gắn bó với nó mai mốt lấy gì ghi lại cho vấn đề ẩm thực của những ngày tháng đi học tại đây khi cơm là thứ sẽ gắn bó với mình suốt phần đời còn lại :).
Một lý do nữa khiến mình thích đi xe đạp là sự thư giãn trên con đường dài 4km. Đó là con đường bằng phẳng đi qua nhiều nơi mà mình có thể hít thở được chút không khí trong lành của vùng ngoại ô và để mình có thể vẩn vơ suy nghĩ được nhiều thứ. Điều mà mình nhận ra được gần đây là mình thường vượt qua mọi sự trầm cảm bằng việc “trong trẻo” hóa mọi việc. Khi mọi áp lực, mọi mệt mỏi, mọi u buồn dồn dập kéo đến thì cách tốt nhất để đập cho chúng một trận tơi bời là lạc quan hóa và hồn nhiên hóa chúng. Cuộc sống vốn dĩ chứa đựng quá nhiều u buồn rồi, cần chi đeo gông vào cho nó nặng nề thêm. Do đó, thích đọc “Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ” hơn là “Đôi mắt ấy vẫn ở trên giường”:). Mãi mãi là như thế. Yêu Hà Nội, thích Hà Nội cũng bởi những bài viết trên blog của một người bạn mà mình đã đọc được từ trước tết. Những bài viết dễ thương, hài hước nhưng chân thành và sâu sắc. Những bài viết của một thời trong trẻo thơ ngây mà chắc hẳn chẳng bao giờ sẽ trở lại nữa.
Sáng nay, em bảo: Em không tin vào tình yêu, như thầy vậy. Mình bảo: Mình rất tin vào tình yêu. Em bảo: Tại sao? Mình bảo: Vì bản thân mình có thể làm cho người nào mình yêu thương tin rằng có cái gọi là tình yêu :).
---------------------------------------
* Lời thoại trong phim Poetry
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét