Chủ Nhật, 20 tháng 2, 2011

Khoảnh khắc lưu dấu chân thơ...

Từ một thành phố xa
Gửi cho người bên cạnh (họa lại bài: Từ một thành phố xa J)
Đôi găng len tự tháo bung mình thành nhiều sợi màu
bỏ mặc mười ngón tay tê cóng khi phóng xe từ Cầu Giấy ra Bờ Hồ
không đeo khẩu trang, nhất định không
vì một người, và chỉ cần một người khen đẹp
khuôn mặt kệ gió quét
liếm ngon lành nước mũi chảy xuống
đặc sản mùa đông.

Những thằng và những con manơcanh không biết xấu hổ
tồng ngồng xếp hàng  đầu Cửa Nam
bộ phận sinh dục được mặc định thành đường gồ
thèm được cạnh nhau như chúng
cho cạnh ngày cạnh tháng cạnh năm
hốt hoảng bóp phanh
tránh cặp vợ chồng già díu nhau trong áo bông
họ qua đường để vào ngõ nhỏ.


Những cái cây giấu tên mình sau mùa rụng lá
trên phố Hàng Bông, cờ của đủ các nước đang treo
có 33 bậc cầu thang gỗ xoắn ốc cần leo
chui vào cái quán giống một bao diêm
thấy đầu mình hóa thành lưu huỳnh đỏ
gọi một chai Heniken
bia vàng óng và bọt trắng bông
anh phục vụ le te rót đầy ngay cốc vại
bất bình quá nhưng chẳng thể nào  làm ngược lại
mỉm cười như chiếc phễu
và đầu thì bốc cháy
đốt hết mình hết chất diêm sinh.

Nhận lời đồng ý từ một tin nhắn
hút điều thuốc nhẹ ơi là nhẹ
viết những dòng này trên một mảnh giấy ăn
và nghe những tế bào da chầm chậm chết
thò đầu ra ngoài cửa sổ 
nôn nóng rơi như những giọt mưa xuân.

Chiếc khăn quàng cổ chiều nào bay trong gió vẩn vơ
nắng ấm lên rồi cứ mặc kệ bụi đường từ Sài Gòn ra Hà Nội
không để nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, nhất định không
vì mọi người bảo rằng nụ cười bao giờ cũng đẹp
dù lòng đau như cắt
những nếp nhăn quặn thắt trong lồng ngực
đặc sản chia ly.

Những chiếc mặt nạ bằng tre phơi đầy hàng lưu niệm
chen chúc nhau trên phố cạnh Hồ Gươm
những đường nét thủ công tạo thành hình sống động
ước gì chẳng bao giờ như chúng
đeo hết mặt nạ này đến mặt nạ kia
bình thản bước đi
gặp người ăn mày lang thang trên con phố nhỏ
họ hành khất suốt cả mùa đông


Những con phố không kịp nhớ tên dù luôn luôn bị lạc
trên đường Bà Triệu người người chen chúc đến Vincom
chỉ 99 bước chân qua phố Triệu Việt Vương yên ắng
băng sang đường vào một quán thân thương
thấy lòng mình như que kem cốm nhỏ
gọi một chai Sài Gòn
bia xanh và lùn lùn xinh xắn
tự rót đầy bởi ai biết phục vụ đâu
ước cùng ai uống cạn nhưng lại muốn một mình
ngẩn ngơ như bọt trắng
chiếc kem nhỏ tan ra
thành nước mắt thấm đầu môi mặn chát.

Cầm điện thoại nhưng chẳng biết nhắn tin
dù đôi lúc muốn gửi lời tâm sự
viết những dòng này họa lại thơ ai đó
để nghe thời gian cứ từng bước trôi đi
khép mình trên gác gỗ
đợi vội vàng đem đến phút chia ly.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...