Ước gì nhắm mắt lại, tỉnh dậy và thấy mình đã ở Sài Gòn. Không hiểu vì sao những ngày này sao lại nhớ Sài Gòn da diết đến vậy. Nghe những bài hát yêu thích ngày còn ở Sài Gòn. Ganh tỵ vì tin nhắn của Bờm hôm qua: Mi ơi. Ta vào SG rồi. Trong này nắng lắm nè. Không mưa như Hà Nội. Gửi cho mi chút nắng hen pà Nart (cái tên này là một nickname mà nó mới phát minh và đặt cho mình cách đây hai ngày, sẽ kể sau). Keke. Giữ sức khỏe nhen. Hẹn tái ngộ mi sớm.
Nhớ những con đường đông đúc ở Sài Gòn, nhớ những ngày tháng ngột ngạt ở Sài Gòn cứ tất bật chạy theo công việc để rồi than thở: sau hai năm ra trường chẳng làm gì cho ra hồn. Có biết đâu, những ngày tháng đó lại là những ngày tháng mình học tập rất nhiều từ kinh nghiệm của cuộc sống, của những vấn đề cần xử lý mà đôi lúc nhìn lại, mình cảm thấy trong đó chút tự hào: ừ thì mình cũng biết làm việc đấy nhỉ. Mình biết áp dụng những hàm excel để lọc danh sách sinh viên thi tuyển đầu vào CNTN, biết tính tiền cho hệ CNTN như một người kế toán, biết tổ chức tour cho 20 sinh viên CNTN đi Hà Nội thực tập như làm việc ở công ty du lịch…và còn rất nhiều cái biết khác nữa. Ở Sài Gòn, thường thì lười viết bài tiểu luận nhưng lại làm nghiên cứu khoa học rất nhanh. 20 trang luận văn viết được khi còn ở Sài Gòn giờ ra Hà Nội vẫn vẹn nguyên không nhúc nhích. Ở đây, viết tiểu luận, viết văn, sáng tác thơ, viết blog thì rất nhanh. Có lẽ nơi đây là mảnh đất sản sinh những tâm hồn nghệ sĩ.
Nhóm F5
Nhớ da diết những người bạn của nhóm F5, nhớ những ngày tháng khi cả nhóm xuất hiện ở sân bóng đá mini Bình Triệu, tụi sinh viên thấy mình đều không ngừng thắc mắc: chị Na đi cổ vũ cho ai vậy ta? Nhớ khoảnh khắc cả 5 người lập thành một nhóm cực kỳ dễ thương và cực kỳ đặc biệt. Lần đầu đi uống café với nhau, mình vừa được giải thoát khỏi thanh toán thực tập CNTN hành hạ sau một tháng trở về còn các em thì vừa trải qua kỳ thi giữa kỳ tin học. Vì được nghỉ sớm nên ba em đã mời mình đi uống café ở bên trường Nông nghiệp (vì thấy mình đi vào trường nổi bật trong chiếc áo màu hồng) và mời cả thầy dạy tin học. Dù làm việc với HH đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên uống café chung. Và cũng trong lần đầu tiên ấy, mình thú nhận người đầu tiên làm cho mình khóc khi về trường làm việc lại là HH. Vì lúc mới về, trông mình trẻ măng, thầy nhầm là sinh viên và giáo huấn cho một bài về việc mượn phòng. Mình đứng im, không biết mở lời như thế nào, bước ra khỏi phòng đào tạo, gặp con bạn thân ngồi chờ mình ở ghế đá, mới mở lời đã nghẹn ngào và nước mắt tuôn xối xả. Mình không buồn, chỉ tủi thân vì xin phòng cho sinh viên chứ đâu phải cho mình. Chính từ việc đó mà suốt thời gian làm việc ở trường về sau mình chẳng thèm cười với thầy ấy cho dù thầy ấy đã biết mình là giảng viên khoa Văn học và Ngôn ngữ. Sau khi nghe chuyện này, có lẽ để đền bù những giọt nước mắt mà mình bỏ ra, thầy ấy thường xuyên rủ mọi người đi chơi và từ đó nhóm F5 ra đời (mà mọi người nói vui là nhóm: bệnh bệnh J). Đó là khoảng thời gian mà mình cảm thấy vui nhất khi đi làm ở trường.
Riêng về HH, nhớ những ngày đi dạy ở Sóc Trăng, cứ liên tiếp điện thoại nhờ hết cái này đến cái kia dù mình đã nói đi nói lại là mình không có ở Sài Gòn. Nhớ HH dù căng thẳng trước một môn học mà nếu rớt thì không thể bảo vệ luận văn thạc sĩ được nhưng vẫn ôm một đống sách vở ngồi ở quán Gió Bắc chờ mình đến ăn cơm trước giờ đi thi.
Cafe: Gió Bắc
Nhớ quán café Trung Nguyên ở Hàng Xanh mà mình, HH và Hiền vẫn hay ngồi mỗi tối thứ hai để lập kế hoạch ăn chơi cho ngày hôm sau.
Nhớ café bên trường Nông nghiệp là nơi vẫn thường ăn sáng cùng HH, ăn trưa cùng đại ca, các đồng nghiệp và vô số cuộc hẹn hò khác (vì gần trường, hẹn qua đó cho tiện).
Cafe: Trầm
Nhớ café Trầm, nơi hương thơm tỏa ra nhè nhẹ từ những ngọn đèn dầu, nơi đã có một đêm sinh nhật ấm áp bên tiếng nước chảy từ vách đá và lời kể chuyện đầy hài hước của VV. Nhớ café Miền Đồng Thảo bên đường ray xe lửa nhưng đầy mộng mơ khiến cho mấy thầy trò tốn hơn 100k tiền taxi để đi uống cho bằng được.
Cafe: Miền Đồng Thảo Nhớ café Gió Bắc, nơi có một đêm ấm áp bên những bé sinh viên thân yêu của mình để nghe giọng hát ngọt ngào của cô ca sĩ xinh đẹp trong bộ đầm màu đen, bên cây đàn piano, đàn violon và kèn saxophone. Nhớ cả nhóm đã ngạc nhiên như thế nào khi anh phục vụ bưng đến một dĩa trái cây to tướng mà cả nhóm không gọi. Và sau cái vụ trái cây ấy, cái quán với cái tên gây tranh cãi nằm bên cạnh Hồ Con Rùa trở thành nơi mà mình và mọi người hay PR cho bạn bè: quán phục vụ tốt, thân thiện và toàn những anh chàng đẹp trai. Vì cái tên gây tranh cãi ấy mà mới đây thôi mình đã thắng trong một vụ cá cược là Gió Bắc hay Gió Bấc. Dĩ nhiên, người lui tới cái quán ấy nhiều như mình phải là người chiến thắng rồi.
Nhớ café Hàn Thuyên, nơi mấy đứa bạn thường tụ tập chuyện trò, ăn uống và ngắm cô dâu chú rể tạo đủ các kiểu dáng để chụp hình bên nhà thờ Đức Bà.
Cafe Hàn Thuyên và những người bạn
Nhớ quán cơm chay Pháp Uyển với những giai điệu trong trẻo, thanh tịnh làm lòng mình cảm thấy nhẹ nhàng thanh thản khi lần đầu tiên đi ăn với Nụ. Và sau đó, mình còn trở lại quán này nhiều lần với ba, anh hai và những đứa em họ.
Nhớ quán Bánh Mì Tươi ở ngã tư Nguyễn Văn Thủ và Mạc Đĩnh Chi, nơi lần đầu đi ăn với thầy Nhật Chiêu và sau đó phát hiện ra món ăn yêu thích của thầy là bánh mì tươi. Những lần sau trở lại với anh hai, với ba, với một đứa em cùng phòng ở ký túc xá, mình cũng chưa một lần gọi món bánh mì tươi ở đó.
Nhớ nhà hàng Seul House, nơi mình được thưởng thức những món ngon như trong phim Hàn Quốc với mọi người trong lần sinh nhật thứ 24 và trở lại với VV trước khi ra Hà Nội. Nhớ những ngạc nhiên thơ ngây (mà mình gọi là “nhà quê”) của VV khi nếm thử hết món này đến món kia trong sự tò mò, thắc mắc.
Nhớ sự chân thành của VV, dù biết mình cố tình tạo ra những việc này việc kia để anh phải giúp đỡ trong chuỗi công việc bận rộn nhưng vẫn vui vẻ nhận lời. Nhớ tiếng gọi í ới của đại ca sau mỗi lần họp khoa, hai anh em đi ngồi café vỉa hè ngắm người đi đường qua lại. Nhớ thầy cô và các anh chị đồng nghiệp với biệt danh “Na nơ” mà mọi người hay trêu đùa cho sự điệu đà của mình. Nhớ anh D vì muốn gặp mình trong vòng 3 phút đã vượt qua chặng đường dài gần 30 cây số mà chỉ thiếu chút nữa thôi đoàn tàu đã lăn bánh.
Nhớ các em sinh viên mà mình hướng dẫn thực tập, nhớ bó hoa mồng 8/3 mà tụi em đã nhờ người lặn lội đường xa mua về tặng mình vì ở địa phương ấy không có hoa hồng. Nhớ chiếc túi xách mà một nhóm sinh viên ở chung đã lén mình đi chợ mua về tặng cùng lời xin lỗi vì ở đây không có giấy gói quà J. Nhớ chiếc bánh kem sinh nhật với dòng chữ Happy Birthday cô Li Na và cây nến 23 tuổi (trong khi mình phải thanh minh đi thanh minh lại là mình đã 24) mà các em đã tổ chức sinh nhật riêng cho mình một cách đầy bất ngờ và cảm động. Nhớ bó hoa 20/10 cùng chiếc túi xách màu đỏ mà các em đã gửi tặng cho mình trước khi ra Hà Nội cùng lời nhắn: Cô ơi, hàng tháng nhớ gửi ô mai về cho tụi em cô nhé. Ừ thì chiếc giỏ vẫn còn theo mình đến lớp và đi chơi còn ô mai Hà Nội vẫn chưa trở về. :)
20/10/2010 và sinh viên
Còn nhiều cái, nhiều thứ để nhớ nữa nhưng không thể ghi ra hết ở đây. Chỉ nhớ rằng người Sài Gòn quan niệm về tình yêu trong trẻo dễ thương theo đúng nghĩa của nó. Yêu, ừ thì đơn giản là yêu, là đem hạnh phúc mà mình có được để làm những người xung quanh cũng cảm thấy hạnh phúc. Yêu là cho mà không đòi hỏi phải nhận lại. Có lẽ như vậy họ mới kéo dài được tình yêu của mình trong niềm hạnh phúc hân hoan và nếu có yêu ai đó họ cũng làm cho những người xung quanh cảm thấy họ trở nên đẹp hơn.
Nhớ, một lời hứa sáo rỗng chưa thực hiện được từ lời động viên mà mình đã gửi cho một người bạn: Hãy cố gắng viết và bảo vệ luận văn thạc sĩ thật tốt để em lấy đó làm mục tiêu phấn đấu. Bạn mình đã đạt học vị thạc sĩ vào ngày 30/09/2010 năm ngoái nhưng chưa bao giờ mình lấy đó làm mục tiêu phấn đấu. Mình vẫn bơ vơ trước trang luận văn và nhìn chăm chăm vào những con chữ thèm ngọ nguậy nhưng chưa bao giờ được chuyển động…
Đúng là Gió Bắc chứ ko phải Gió Bấc rồi N ạ. Tối nay B lang thang ở Hồ Con Rùa cũng tận mắt thấy như cái hình N đăng. Chịu thua thực sự.
Trả lờiXóaBiết thế hồi đó cá độ cái gì to tát hơn :D
Trả lờiXóaHồi đó mà N gạ cá j to hơn là B cũng cá đó :D
Trả lờiXóa