Như những dòng viết ra để kể lại, để ngậm ngùi, để chia sẻ và để cho bớt cô đơn. Như một với một không phải là hai mà là một gì đó của khúc xuân ca cho ngày sắp sang mùa. Cỏ cây rụng trơ trọi chẳng còn lấy nổi một chiếc lá trên cành. Héo khô, xác xơ như chính con người vậy. Có phải vì Hà Nội những ngày này như thế mà mình thấy cô đơn hơn chăng?
Chat với chị:
- qua tết em thấy tinh thần vẫn sao sao ý
- chưa phấn chấn lắm
- chắc tại vẫn còn lạnh
- nên thấy buồn
- J
Người nghìn trùng:
- uh
- hoi chi o ngoai do
- co may ngay chi u uat, buon the luong
- sau ngo len troi
- moi hieu ra la tai sao
- thoi tiet no cung anh huong toi con nguoi lam
- bau troi xam xit
- no lam minh buon
- roi canh vat hiu hiu nua
- noi gon lai la canh buon nguoi co vui dau bao gio
- hihi
Ước gì như chị, có thể nhìn lên bầu trời để tìm thấy màu đen trong mắt nó. Chỉ cần như vậy thôi cũng đủ làm mình hân hoan. Bầu trời còn buồn hơn cả mình mà. Thế mà bầu trời mấy hôm nay trong xanh đến lạ. Ngày rằm nguyên tiêu, chỉ độc một mỗi trăng tròn. Trăng nằm trơ trọi trên bầu trời vì ánh điện thành phố đã ăn mất sao. Ánh sáng của trăng phả ra hơi lành lạnh. Có lẽ nó cũng cô đơn lắm.
Nhận tin nhắn của chị: Vừa đọc blog của em đấy, dường như ai cũng cô đơn cả, chẳng bao giờ hết cô đơn cả, nhìn mọi người mỗi ngày, thấy mọi người buồn hơn thì phải…
Lướt qua blog, facebook, thấy người người treo status: cô đơn. Mình ngẩn ngơ và mỉm cười tự nhủ: nỗi buồn đâu của riêng ai. Thấy ra mình còn may mắn hơn nhiều người khác vì có thể nhận diện được nỗi cô đơn, thỉnh thoảng cảm thấy hạnh phúc vì nó, cảm thấy nhờ nó mà mình yêu thương bản thân mình nhiều hơn.
Mà cần gì nói đến những người một mình như mình. Ngay trong tình yêu, người ta chẳng phải cũng luôn luôn cô đơn đó sao. Alice và Martin trong Nỗi cô đơn của các số nguyên tố yêu nhau cũng xuất phát từ nỗi cô đơn. Nhưng rồi nỗi cô đơn ấy lại ngăn cách họ đến với nửa kia của mình, mãi mãi chỉ là những số nguyên tố đứng gần nhau và bao giờ cũng bị ngăn cách bởi một số khác. Những số nguyên tố chỉ chia hết cho một và chính nó.
Trong tình yêu, đôi khi nhiều người lại lựa chọn đi một mình bởi vì họ tin rằng không ai có thể hiểu họ, không ai làm nỗi cô đơn trong lòng họ được vơi đi nhưng họ đâu biết rằng chính người kia, dù yêu họ vẫn giữ nỗi cô đơn cho riêng mình. Chàng trai trong bài thơ tình thứ 28 của Tagore đã nói:
Đôi mắt băn khoăn của em buồn,
Đôi mắt em như muốn nhìn vào tâm tưởng của anh
Như trăng kia muốn vào sâu biển cả.
Anh đã để cuộc đời anh trần trụi dưới mắt em,
Anh không muốn giấu em một điều gì
Chính vì thế mà em không biết gì tất cả về anh.
Đôi mắt em như muốn nhìn vào tâm tưởng của anh
Như trăng kia muốn vào sâu biển cả.
Anh đã để cuộc đời anh trần trụi dưới mắt em,
Anh không muốn giấu em một điều gì
Chính vì thế mà em không biết gì tất cả về anh.
Ai nói anh ấy không yêu. Anh ấy yêu nhiều đấy chứ. Và không chỉ có vậy, với anh ấy, yêu là không giấu bất cứ điều gì. Thế nhưng có một nghịch lý ở đây: càng không che giấu thì em lại càng không biết tất cả về anh. Cũng đúng thôi, vì cô gái đã quen đón nhận nên sẽ chẳng mảy may tò mò hay quan tâm đến những điều ẩn giấu trong tâm hồn chàng trai. Đó là những điều chỉ có thể cảm chứ không thể được nói bằng lời. Cô gái tưởng như đã làm chủ trái tim của chàng trai như một vị nữ hoàng nhưng không biết rằng, một bà nữ hoàng cai trị một quốc vương rộng lớn thì cũng sẽ chẳng bao giờ biết hết được biên giới của nó vì bà ấy chỉ nghe lời tâu lại từ quần thần của mình chứ chưa bao giờ thực sự đi tìm hiểu.
Dù biết rằng cô gái ấy sẽ chẳng thể hiểu được mình, sẽ vẫn để lòng mình trống trải trong những giây phút cô đơn nhưng chàng trai vẫn chấp nhận nó như một quy luật của cuộc sống, của tình yêu muôn thuở chứ không đòi hỏi và vẫn nguyện đi cùng cô gái đến trọn đời:
Trái tim anh cũng ở gần em như chính đời em vậy
Nhưng chẳng bao giờ em biết trọn nó đâu.
Nhưng chẳng bao giờ em biết trọn nó đâu.
Ừ thì rồi thời gian cũng trôi đi và cuộc đời cũng sẽ biến chuyển theo biểu đồ hình sin. Cô đơn hay buồn phiền rồi cũng sẽ nhường chỗ cho niềm vui. Khi vui quá rồi thì lại nhớ đến cô đơn…
Những ngày này, khi đắm chìm trong mệt mỏi, buồn bã thì mình lại thấy yêu thương bản thân mình nhiều hơn dù biết rằng sẽ lại tiếp tục cảm thấy có lỗi với chính mình…
rồi số nguyên tố nào cũng tìm được một số khác để ghép đôi thôi.
Trả lờiXóa:)
Trả lờiXóa