Mình thực sự buồn ngủ, mấy ngày nay rất buồn ngủ nhưng không ngủ được. Đôi khi không phải vì quá bận mà chỉ là chờ đợi. Trong một tuần sợ nhất là ngày thứ ba và thứ tư. Bài biên tập, lời ngỏ và một ngày học dài nhưng về nhà không dám ngủ.
Đôi khi không phải vì mệt mà chỉ là lạnh. Có lẽ bên trong lạnh hơn bên ngoài.
Công việc không tự sinh ra và không tự mất đi, nó chỉ chuyển từ tay người này qua tay người khác thôi. Công việc bây giờ cũng vậy mà trước đây cũng vậy. Thế nên bây giờ, công việc CNTN của mình trong Sài Gòn lại đang trở thành gánh nặng cho người kế nhiệm. Không phải vì nó khó khăn mà là vì nó khó phù hợp với những người có phần lãng mạn, nhạy cảm của người khoa Văn. Dù sao mình cũng trải qua hơn 2 năm vì nó, cống hiến cho nó cũng quá đủ rồi.
Đôi khi chỉ mong được hiểu nhưng rồi cũng hiểu rằng đôi khi phải tự nói chuyện với mình để giảm bớt mệt mỏi, bớt buồn.
Đôi khi, chỉ mong bớt nhạy cảm để khỏi thấy buồn khi nhận thấy sự thờ ơ, vô tình từ người khác.
Đôi khi, lặng lẽ trong đêm và nhớ về mưa như nước mắt của chính mình...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét