(Trịnh Công Sơn)
Bài viết này không phải được viết nên bởi: Không chốn dung thân (No country for old men) hay bởi giá tiền nhà trọ lại tiếp tục tăng. Đơn giản: nó chỉ viết cho mình, cho ngôi nhà mà mình chưa kịp tham gia vào công cuộc xây dựng của nó.
Hôm nay, nhà mình tại Sài Gòn chính thức được xây dựng. Nói là nhà mình cho oai vậy thôi chứ giá trị đóng góp của mình cho nó tới thời điểm hiện tại hình như chỉ khoảng 7% là cùng. Và hứa hẹn sẽ tăng lên sau khi mình quay trở lại Sài Gòn (bằng nghề viết kịch bản chăng???). Vậy thì tạm thời gọi là “nhà bố mẹ cho hai con yêu quý”.
Thời bố mẹ, con cái phải tự lao động và xây nhà bởi điều kiện kinh tế quá khó khăn. Hơn nữa, cả nội lẫn ngoại đều đông anh em. Thế nhưng, đến thời của mình, mặc dù cả hai anh em đều đã trưởng thành, bố mẹ vẫn muốn cho hai anh em một chỗ ở chắc chắn gọi là: an cư lạc nghiệp. Và chỗ ấy sẽ phát triển thế nào, cao lên bao nhiêu thì tùy vào: phu nhân và phu quân của hai đứa con (dĩ nhiên không thể là nhà chọc trời được vì nguy hiểm cho mấy bác phi công). Nhưng như vậy mình cảm thấy rất thoải mái dù mình là đứa không đi ở trọ nhiều (nhưng chuyển chỗ trọ không ít). Còn nhớ, lúc học năm 3 đại học, mấy đứa bạn chuyển lên thành phố hết, mình cũng bắt chước tụi nó nhưng không thành. Cảm giác một ngôi nhà bé bé với 5,6 con người khiến mình nghẹt thở. Không gian riêng không hề có nên mình quyết định trở về với ký túc xá thân yêu của mình. Dù một phòng 8 đứa nhưng bao giờ cũng tìm thấy được không gian riêng tư ở đó, ít nhất là trên giường của mình. Năm thứ 4, trường chuyển sinh viên lên quận 1 nên hầu hết mọi người lại tiếp tục lên thành phố. Mình cũng đi nhưng rồi lại trở về ký túc xá vào ngày 1/10 vì dù đã cố gắng vẫn không quen với cảm giác đi ở trọ. Mình nghĩ rằng đó luôn luôn là quyết định đúng vì mình đã có năm cuối cùng ở ký túc xá thật ngọt ngào và vui vẻ.
Lúc ra trường, mình không thể không đi ở trọ. Lần đầu tiên là ở đường Nguyễn Công Hoan được hai tháng rồi lại chuyển. Lần thứ hai ở đường Phan Xích Long và cũng chuyển. Lần thứ ba ở đường Xô Viết Nghệ Tĩnh. Lần này thì ở được lâu hơn (hình như đúng 1 năm) nhưng rồi cũng chuyển vì anh hai về Sài Gòn, phải trả xe cho anh ý và mình mua xe mới, cái xe không để vừa chỗ trọ. Lần thứ tư là ở đường Hai Bà Trưng, đây là nơi rất rất gần trường mình nhưng lại không an toàn cho việc để xe. Và lần cuối cùng là ở đường Nguyễn Duy, đánh dấu lần ở trọ khủng khiếp cuối cùng của mình tại Sài Gòn. Vì cứ liên tục ở trọ nên chẳng bao giờ mình mua sách. Cái đứa vốn bị đau lưng cơ năng như mình làm sao có thể khiêng được những đống sách vở to tướng khi di chuyển hết chỗ này đến chỗ kia. Vậy nên giờ có ai hỏi mượn sách của mình thì chỉ có cách cười rất chi là bẽn lẽn: Ơ, mình chỉ đọc sách ở thư viện thôi bạn à. Mà đúng thế thật còn gì.
Và giờ đây ở Hà Nội, cũng ở trọ một nơi xa xôi cách trở so với việc tới trường mà sư huynh gọi là "khỉ ho cò gáy" ấy nhưng luôn luôn có lý do để bào chữa: ở có mấy tháng thôi mà, lắm chuyện.
Và rồi chồng sách vở của mình ngày một cao hơn. Mình luôn lấy làm thích thú vì việc đó. Bao giờ mình cũng thích đọc sách hơn đọc trên file ebook hay đọc sách phô tô (cái này là thường gặp từ hồi sinh viên). Ở Hà Nội dễ mua được sách mới, rẻ, đẹp hơn ở Sài Gòn. Có lẽ vậy. Nhưng thích nhất là nghĩ đến cảnh phòng riêng của mình sẽ được làm đầy bởi sách vở và những DVD phim yêu thích. Nghĩ đến cảnh sẽ đi chợ, nấu cơm và đi đi lại lại trong một không gian rộng rãi là đủ cảm thấy thoải mái rồi.
Ngôi nhà mình được xây nên bằng sự quan tâm và tình yêu thương của bố mẹ nên mình cảm thấy nó ý nghĩa lắm. Dù rằng cách xa nơi làm việc hơn 10 km nhưng mình rất vui bởi vì: đó là nhà của mình.
-----
* Lời thoại phim: The Wizard of Oz
Rồi ngôi nhà sẽ chờ em thêm vào nhiều thứ. Tiếng cười nói, xào nấu, những chiếc áo phơi lên dây, những chậu hoa...quá tuyệt.
Trả lờiXóaCảm ơn anh. Em thích những chậu hoa :)
Trả lờiXóaem nhớ căn nhà của bố mẹ em. đi đâu em cũng ước xách được nó đi theo! =)) thật là khôn ngoan vì nếu được như thế sẽ được sở hữu bao nhiêu là đất! =))
Trả lờiXóa@Trang: nếu vậy thì mình chỉ cần ước có cánh cửa thần kỳ của Doremon là được rồi em à. Đang ở Hà Nội, mở cửa ra là đến nhà mình, được ăn cơm mẹ nấu =)) đỡ mất công vất vả xách theo :)
Trả lờiXóaỞ trong ngôi nhà của mình thì vẫn hơn cả. Chúc mừng N vì Sài Gòn sẽ ko còn là ở trọ nữa.
Trả lờiXóaCảm ơn Bình!^^Hẹn ngày tái ngộ tại Sài Gòn!:)
Trả lờiXóa