Thứ Sáu, 18 tháng 3, 2011

Hà Nội, mưa


Cơn mưa phùn vẫn in vào tim tôi buốt lạnh
Làm sao để nhớ, làm sao để quên
Tôi lang thang một mình trên con phố nhỏ
Đếm ngược thời gian
Một mình
Dẫu biết rằng cô đơn khủng khiếp
Thì có hề gì đâu
Bởi cô đơn là cảm giác của u sầu
Gieo vào lòng giữa mùa đông tái ngắt
Xa Hà Nội sau ba ngày gặp lại
Cảm thấy lòng bỗng chốc lạnh hơn
Giọt nước mắt chui vào tim xóa tan bao ký ức
Thèm nghe tiếng cười
Lời nói thân thương
Thèm nghe tiếng ai nhắc nhở mỗi đêm
Đã khuya rồi ngủ đi em nhé
Giọt cà phê vẫn chảy
Đắng ở đầu môi
Không có anh
Cà phê một mình

2 nhận xét:

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...