Thứ Bảy, 5 tháng 3, 2011

Kiểm phiếu cho các bài ca cải lương

Mấy ngày nay, mình đang làm một việc mà mình gọi là: kiểm phiếu cho các bài ca cải lương, một công việc quen thuộc khi nghiên cứu khoa học. Giống như một cuộc bầu cử, mình phải kiểm tra hết tất cả các vở cải lương trước 1945 để xem trong mỗi vở, mỗi bài ca xuất hiện bao nhiêu lần. Sau khi điểm qua hết hơn 100 vở cải lưởng, mình sẽ biết được bài ca nào được sử dụng nhiều nhất. (Có thể nói bài ca đó sẽ trúng cử vì được nêu tên đầu tiên và được ca ngợi, giải thích này nọ, còn những bài ca chỉ có một vài phiếu thì có khi còn không được nhắc tên qua ấy chứ). Có thể, với nhiều người đây là công việc hơi chán, nhất là vẽ vời những biểu đồ, bản đồ trong một đề tài nghiên cứu khoa học hay một luận văn về văn học. Tuy nhiên, đối với mình nó luôn luôn quan trọng. Làm như vậy mình sẽ nhận ra, phân loại, trả lời một cách chính xác về những gì mình đang nghiên cứu và đặc biệt mình sẽ tránh được những phỏng đoán. Quan trọng hơn, sau khi phân loại và sắp xếp chúng (gọi nôm na là kiểm phiếu) mình sẽ viết đề tài nhanh hơn rất nhiều lần vì đã có số liệu cụ thể.
Hôm qua thầy điện thoại mới nhớ ra là còn nợ thầy một bài viết về Ký Nam Bộ 1930-1945 cho công trình của thầy. Hic, hic…Cũng may hội nghị bàn tròn ngày 18/03 tới về Văn học Nam bộ chỉ phải trình bày báo cáo bằng miệng nên cũng đỡ lo lắng. (Hic, sao cuộc đời mình toàn gắn bó với chữ nợ, mà toàn là nợ về đề tài và khoa học không vậy nè).
Tối qua, nhận món quà mồng 8/3 sớm của anh hai. Anh hai mình thật tuyệt, năm nào cũng tặng quà mồng 8/3 (còn mình thì chuyên gia nợ quà sinh nhật của anh ấy). Món quà mồng 8/3 năm nay làm mình nhớ đến một tình huống cũng dễ thương, xúc động không kém lúc mới ra trường đi làm. Dĩ nhiên lúc mới ra trường, mình chưa đứng lớp nên chưa có sinh viên. Sinh viên của mình chủ yếu là sinh viên CNTN mà mình phụ trách và sinh viên hướng dẫn thực tập. Năm đó, vào mồng 8/3, một em sinh viên nữ mà mình hướng dẫn thực tập đến nhà chơi. Sau khi em ấy về, mãi cho tới buổi tối mình mới phát hiện ra trên giá sách của mình có một hộp quà bé bé xinh xinh (làm mình cứ tưởng như đang trong một câu chuyện cổ tích nào đấy). Mở hộp quà ra, một con bướm màu xanh nằm trên sợi dây đeo tay lung linh, xinh xắn với dòng chữ bé nhỏ: 8-3 ấm áp, ngọt ngào. Con bướm có mùi hương nhè nhẹ, dễ chịu làm mình rất cảm động. (Không nhớ lúc ấy có khóc không). Mình nhắn tin cảm ơn em thì em lại bảo là em không biết, chắc ai đó để đó hồi nào chứ đâu phải là em. Nhắn tin qua lại mãi, cuối cùng con bé mới chịu thừa nhận. Mỗi lần nhìn thấy hộp quà bé bé ấy, mình đều nhớ đến kỷ niệm đáng yêu của mình.
Hôm nay, nghe một câu chuyện của hai mẹ con trên đường. Một câu chuyện cũng khá dễ thương. Cô gái nói: mẹ cột hàng cho bạn ấy làm gì mà nhiều dây dữ vậy? Hàng nhẹ lắm, không rớt được đâu. Người mẹ: Vì em ấy là con gái mà. Nếu lỡ nó rơi giữa đường thì lấy dây nào để cột. Mấy cái dây này đâu tốn kém. Cô gái: Nhưng cũng không cần thiết tới mức phải cẩn thận như vậy đâu mẹ? Người mẹ: Vì ngày xưa khi mẹ đi chở hàng, người ta cũng cột cho mẹ cẩn thận như thế đấy con ạ...
(Nguồn ảnh: hoangthanhtung.net)

Đường Nguyễn Trãi mùa này nhiều người chở hoa tím đi bán dạo thật đẹp. Muốn mua một bó về cắm nhưng chợt nhớ, mình làm gì có lọ cắm hoa nào. Thôi thì thi thoảng đi qua đấy, thưởng thức một chút đáng yêu của Hà Nội qua những chiếc xe đạp đầy hoa vậy.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...