Mỗi khi tôi nghĩ đến chuyện người chồng, người tình của mình sau này nhất định phải có một gương mặt, mắt mũi miệng, chân tay chiều cao, thân hình, tóc tai, máu mỡ xương cụ thể, tôi thấy buồn nôn...
Đã rất lâu rồi, tôi mới lại thấy hiện ra lại cái cảm giác buồn nôn khi nghĩ về một con người, dù vô diện.
(Trích blog của M.V ngày 27/02/2011)
Chắc hẳn khi viết những dòng này, chị đã cảm thấy mệt mỏi và mất niềm tin về con người nhiều lắm. Em thì không như vậy. Chưa bao giờ em đánh mất niềm tin về con người và nhiều khi sẵn sàng chấp nhận để ai đó lừa mình trừ khi sự thật được phơi bày một cách hiển nhiên. Những bài học về con người, em đã học hoài, học rất nhiều nhưng chưa thể nào học được hết. Không biết đến bao giờ em mới có thể nói được câu: Tất cả những gì thuộc về con người đều không xa lạ đối với tôi. Hiện giờ, em thấy mọi thứ hoàn toàn lạ lẫm.
Hôm nay, nghe một tin buồn về con người đã khiến em ngột ngạt suốt cả ngày. Kết cục em đã trút tất cả những dồn nén, những mệt mỏi của mình lên một người khác mà em quý mến bởi không thể phân biệt nổi là những câu đùa vô tình hay những lời nói cố ý. Em đã quá mệt mỏi, với cả chính bản thân mình.
Có lẽ, lỗi lầm lớn nhất của em là phân biệt quá rạch ròi cảm xúc của mình để rồi sau khi nghe tin đó em cảm thấy mất phương hướng. Nếu thông tin là đúng, em sẽ cư xử với người đó như thể người xa lạ vì sự thật là mọi người chẳng ai có thể chấp nhận được chuyện đó. Nhưng nếu thông tin đó là sai thì thật tội nghiệp cho người đó. Từ trước đến giờ, niềm tin của em luôn tựa vào lời kết luận sau cùng hoặc chính bản thân người đó thừa nhận. Thế nên, em cảm thấy rất khó khăn khi phải đối diện với người đó lúc này. Trong tâm trí em, người đó nói riêng và mọi người trong lớp nói chung bao giờ cũng là những người tốt. Em không có quyền và cũng không cho phép mình có quyền nghi ngờ bất kỳ người nào.
Em biết, em đã giữ khoảng cách với người đó sau khi nghe tin. Em biết mình thờ ơ hơn, cười ít hơn và trò chuyện ít hơn với người đó.
Em sợ những thông tin sai lệch. Em sợ một người nào đó phải chịu oan ức và bị cô lập.
Giờ đây, đau đầu và đau dạ dày viếng thăm em cùng lúc khiến em cảm thấy có lỗi với chính mình. Em muốn tự vấn một lần nữa: Biết bao giờ mới học hết những bài học về con người?
-------
(*) Tên một tác phẩm của J.P. Sartre
Không biết đã có chuyện gì xảy ra làm ảnh hưởng đến suy nghĩ của con nhưng con không được để mất lòng tin vào con người. Nếu để mất lòng tin, ta sẽ để mất nhiều thứ khác nữa. Cuộc sống của ta chẳng khác gì địa ngục.
Trả lờiXóa+..+
Trả lờiXóathế là có vẻ chị cũng biết rồi! Em vẫn chưa biết! Em mong là em không biết! :((
@Trang: Ko em à, chị có biết gì đâu...
Trả lờiXóa