Mưa đã qua. Đồng cỏ xanh ngời sáng
Tôi không biết anh, tôi không nhớ anh
Hỡi người bạn của tôi vô danh tiếng.
(Aleksandr Trifonovich Tvardovsky)
Cảm thấy nhẹ nhàng được 1% khi đúng 11:30pm phút nhấn nút send gửi bài ký cho đề tài của thầy. Phần ký Nam bộ 1930 – 1945 nhưng vì ở Hà Nội nên mình không có nhiều tài liệu, chỉ viết đúng phần lý thuyết. Cũng may mình là tác giả 3.
Cảm thấy nhẹ nhàng được 2% khi viết xong đơn xin gia hạn đề tài NCKH cấp trường và nhờ người mang xuống phòng Quản lý khoa học-Dự án nộp hộ để xin thêm 6 tháng nữa. Tư liệu thì có nhưng bài viết thì chưa xuất hiện chữ nào. Nếu không gia hạn thì cũng không có tiền để đền.
Không thấy nhẹ nhàng khi số Tin vắn số cũ chưa lấy mà Tin vắn số mới bài biên tập ngày một nhiều hơn. Nhưng cái đáng lo nhất là bài viết cho tiêu điểm. Tiêu điểm số này là do lớp yêu cầu nhưng bài gửi về Tiêu điểm thì chẳng thấy đâu, làm sao mà nhẹ nhàng được.
Không thấy nhẹ nhàng khi biết rằng cuối tuần này phải nộp tiểu luận cho cô. Tiểu luận chưa viết chữ nào mà công việc còn nhiều cái dang dở.
Không thấy nhẹ nhàng khi nhận được điện thoại của chị. Dù mọi người đã khuyên nhủ hết lời, chị vẫn đi theo con đường của chị là rời khỏi khoa. Thực ra thì mình không biết khuyên chị điều gì bây giờ. Mỗi người đều có một sự lựa chọn riêng của mình, nhất là cho nghề nghiệp. Chỉ cầu mong cho chị sáng suốt và thành công trên con đường mà chị đã chọn. Trước đây mình không thi sư phạm vì mình không muốn đi dạy. Học ở Nhân văn cơ hội nghề nghiệp bên ngoài rộng mở hơn. Tuy nhiên nghề chọn mình chứ không phải mình chọn nghề. Có thể bản thân mình cũng gặp nhiều khó khăn về kinh tế nhưng điều đó không là gì so với môi trường làm việc của mình hiện nay. Mình cảm nhận được tình cảm của các thầy cô trong khoa và sự gắn kết với các bạn sinh viên của mình. Dù chưa thực sự làm được gì nhiều nhưng ít ra mình cũng ba lần đứng lớp để hiểu rằng: Mình cũng yêu nghề.
Cảm thấy nhẹ nhàng
Khi việc xong một nửa
Ngày chưa kịp thở
Việc đã đến phía sau
Cảm thấy không nhẹ nhàng
Vì nhiều thứ lo âu
Nghĩ đi nghĩ lại
Thấy mình còn may mắn
Trong phúc có họa
Trong rủi có may
Tái ông thất mã
Chuyện xưa còn đó
Nhẹ nhàng hay căng thẳng
Cũng tại mình ra thôi
Người ung dung tự tại
Sẽ hạnh phúc suốt đời.
"Nhẹ nhàng hay căng thẳng
Trả lờiXóaCũng tại mình ra thôi
Người ung dung tự tại
Sẽ hạnh phúc suốt đời"
;D like câu này quá đi chị ợ! ^()^
Cảm ơn em. Tiếc là blogspot ko có nút nhấn Like như Facebook em nhỉ? :)
Trả lờiXóa