Kịch bản tốt nghiệp này là sản phẩm đầu tay của mình. "Hẹn gặp anh nơi thiên đường" cũng là sản phẩm đầu tay của mình. Hai cái đầu tay ấy có một điểm chung là mình phải đặt mình vào nhân vật nam để nghĩ và để viết. Nhiều người thắc mắc tại sao nhân vật tôi của mình không phải là nhân vật nữ hay nhân vật trung tâm trong kịch bản của mình không phải là nhân vật nữ? Dĩ nhiên mình có lý do. Thứ nhất, bất kỳ nhân vật nữ nào cũng ao ước được nghe, được kỳ vọng những điều mà nhân vật nam mình muốn nói. Do đó, viết về những cái kỳ vọng, những cái mong muốn được nghe sẽ dễ dàng hơn việc bộc lộ cảm xúc thực sự. Thứ hai, đặt mình vào nhân vật nam vì thực ra thế giới ấy vẫn là bí ẩn đối với mình. Để hiểu được thế giới ấy thì ít nhất mình phải tự đặt mình vào đấy và phải tự trả lời cho mình câu hỏi: "Nếu là mình thì mình sẽ làm gì?" Và dĩ nhiên, hơn ai hết mình hiểu rõ được những nhược điểm mà các nhân vật nam trong tác phẩm của mình mắc phải bởi suy cho cùng, mình không thuộc về thế giới ấy. :)
Em yêu quý,
Anh đã cố gắng dùng giấc mơ tiên tri của mình để xem em có đến với anh hay không nhưng anh đã bất lực. Anh không nhìn thấy gì cả. Chỉ thấy sóng biển rì rào và những ký ức của anh với em, không chỉ ở bờ biển này mà ở bất cứ nơi nào, ngày nào kể từ khi anh và em bên nhau.
Anh đã cố gắng dùng giấc mơ tiên tri của mình để xem em có đến với anh hay không nhưng anh đã bất lực. Anh không nhìn thấy gì cả. Chỉ thấy sóng biển rì rào và những ký ức của anh với em, không chỉ ở bờ biển này mà ở bất cứ nơi nào, ngày nào kể từ khi anh và em bên nhau.
Em đã có một cuộc sống chắc chắn trước mặt, một người luôn luôn yêu em và đảm bảo cho em một cuộc sống hạnh phúc. Còn anh, một gã lang thang liệu có thể đem đến cho em điều gì ngoài ba cái trò tiên tri vớ vẩn mà lúc nào anh cũng muốn vứt bỏ. Vì vậy, chẳng bao giờ anh dùng nó để xem trong tương lai anh và em có đến được với nhau không, điều mà bất kỳ người bình thường nào cũng muốn biết. Dĩ nhiên, anh không muốn nói mình là người phi thường mà chỉ vì anh sợ, khi nhìn thấy cái tương lai mịt mù vắng bóng em, anh sợ mình không biết sẽ đi tiếp như thế nào trong phần đời còn lại.
Với anh, chỉ có một điều duy nhất anh có thể dành cho em lúc này là tình yêu của mình, một thứ tình cảm mà đã nhiều lần anh tin rằng sẽ chẳng thể nào có trên đời này, trước khi anh gặp em. Anh không tin vào tình yêu em à.
Anh không thể biết tình yêu đã đến với anh từ lúc nào, anh không biết được tại sao anh yêu em nhưng anh không thể ngăn được trái tim mình thổn thức khi nghĩ đến em. Anh không hy vọng em sẽ đến đây gặp anh vì có lẽ giờ đây em còn đang bận rộn cho cuộc sống sắp tới. Vì vậy, anh để bức thư lại đây cho em để gió, để sóng biển, hay để bất cứ điều gì từ tự nhiên có thể mang tình cảm này đến đọc cho em nghe. Anh chúc em hạnh phúc.
lau that la lau ko gap DaoLeNa, hom nay tinh co lai gap co hoc tro nho cach day 16 nam cua Xuan Loc 1 tren Blog....va luc nay em da o Dai Loan ...Cau chuc em gap nhieu may man va thanh dat em nhe! Co giao cu lop 5
Trả lờiXóaEm cảm ơn cô nhiều ạ. Hic, em cũng thật là hư vì những lần về Phú Yên ko đến thăm cô. :(
Trả lờiXóaChị Đào Lê Na ơi, sao chị không viết tiếp thêm phần 2 của truyện Hẹn gặp anh nơi thiên đường? Khi đọc thật sự em cảm thấy rất xúc động. Chị thật giỏi vì đã đặt mình vào một nhân vật nam khi mình là nữ và không hiểu mấy về những chàng trai đa tình. Trong đó cũng có nhiều đoạn có tình cảnh giống em,em đã khóc rất nhiều. Em cũng có một cô người yêu, tên là Nguyễn Dương Từ Vi, thật không may là cô ấy cũng rời xa em vì một TNGT, em đã thực sự rất buồn. Đọc truyện này em cảm thấy mình rất giống nhân vật Thiên trong "Hẹn gặp anh nơi thiên đường", nó gợi cho em nhiều cảm xúc rất khác nhưng chủ yếu là nỗi nhớ mà thôi hix hix...
Trả lờiXóaEm muốn chị viết tiếp thêm phần 2 là vì bây giờ em vẫn chưa yêu ai khác ngoài cô ấy, em không biết phải hành động như thế nào? Cảm xúc trong em rất lẫn lộn và khó tả,
Nhưng chị không cần phải viết thêm phần 2 nữa cũng ko sao, nhưng em mong là chị sẽ tư vấn giúp em, khuyên em nên phải làm thế nào để vượt qua sự đau khổ đó(giống Ly đã tư vấn cho Thiên qua mạng ấy ^_^). Cảm ơn chị nhiều!!!
Thân
Họ tên: Huỳnh Trung Kiên
Năm sinh: 19/10/1995
Quê quán: Ba Đình, Hà Nội(Quê nội) An Dân, Tuy An, Phú Yên(Quê ngoại)
Đang sinh sống: Thôn Phú Tân, xã An Cư, huyện Tuy An, Phú Yên
Cảm ơn em đã chia sẻ câu chuyện của em với chị. Truyện đã kết thúc rồi nên ko viết được phần 2 nữa em à, có chăng chỉ là truyện khác thôi. Em hãy nghĩ rằng bạn gái mình vẫn còn ở bên cạnh mình và vẫn dõi theo những bước chân của mình nên nếu em đau khổ thì bạn ấy cũng sẽ đau khổ hơn và khó siêu thoát. Em hãy xem cuộc gặp gỡ giữa em và bạn ấy giống như một mối nhân duyên tốt lành trong cuộc đời nhưng giữa hai người không nợ nần nhau và bạn ấy cũng không nợ ai nên đã đi sớm. Em còn khá trẻ, tương lai còn dài, còn những nặng nợ với cuộc đời như: ba, mẹ, bạn bè và cả những người em sẽ gặp trong tương lai nữa. Em hãy xem bạn gái của em như một điều gì đó tinh khiết nhất mà mình may mắn được gặp trong cuộc sống. Những điều tinh khiết, tốt đẹp thì thường sẽ chẳng ở lâu bên mình nhưng mãi mãi là một kỷ niệm không bao giờ phai dấu. Em hãy mở lòng ra với cuộc sống, với gia đình, bạn bè và những người xung quanh để dễ nguôi ngoai nỗi buồn. Em hãy từ từ chấp nhận việc bạn gái em đã không còn ở bên cạnh em bằng một tâm thế tự nhiên nhất chứ đừng cố gắng. Dần dần, em sẽ vượt qua được những khó khăn này thôi. Chúc em bình an nhé. P/s: Chị ở Sông Cầu, Phú Yên đấy.
Xóa