Buổi sáng, hội sinh viên VN tại trường tụ họp nhau, để đi chợ, để nấu ăn, để đá bóng, để giao lưu...nhưng mình nhất định không đi. Mình sợ đến nơi đông người mà chỉ toàn người lạ. Sợ phải chào hỏi này nọ, sợ phải làm quen nên quyết định ở nhà với lý do viết kịch bản.
Hôm trước gửi cho thầy một bức email ngắn, đại khái là mình sẽ nộp kịch bản vào thứ bảy tuần này vì mới qua, mình không tài nào tập trung viết được. Có lẽ cũng từng mang tâm trạng xa quê nên thầy đã mail lại cho mình những động viên rất dễ thương: "N ơi, N cứ thư thả, chủ nhật gửi cho mình cũng được. Kinh nghiệm của mình là khi ở nước ngoài nếu buồn thì đi ra chợ, nhất là chợ hải sản xem người ta mua bán. Nếu biết nấu ăn thì mua cái gì đó về nấu, sẽ thấy hết buồn ngay. Mong N giữ sức khỏe." Ớ đây, mình chưa bước ra khỏi ký túc xá, chưa đi đâu xa nên cũng chẳng biết bến xe bus chỗ nào, ga tàu điện chỗ nào dù rất muốn sẽ đi đây đi đó, nhất là đi chợ như gợi ý của thầy. Nhưng mà, sợ đến chợ rồi thì lại nhớ đến chợ Bến Thành Việt Nam. Đi đâu cũng đụng đầu với nỗi nhớ.
Mình thực sự rất nhớ những món ăn Việt Nam, những món kho hoặc xào mang hương vị Việt Nam nhưng không biết làm thế nào. Thỉnh thoảng chỉ có thể thay bằng những gói mì mang từ Việt Nam qua mới đỡ nhớ quê hương hơn.
Mình thực sự rất nhớ những cơn mưa lớn ở Sài Gòn, những cơn mưa phùn Hà Nội. Cả buổi sáng nghe một list nhạc toàn về những cơn mưa. Buồn thương da diết.
Đây không phải là lần đầu tiên đi xa, tại sao nỗi nhớ quê hương lại quay quắt đến thế. Tự thấy mình thật tệ và không biết phải làm thế nào để bớt tồi tệ hơn.
Đọc bài này của Cô buồn quá! :(. Cô ráng giữ gìn sức khỏe nha Cô!!!
Trả lờiXóaCảm ơn em. Cô sẽ ko như vậy nữa :)
Trả lờiXóa