“Mai tôi ra đi chắc trời mưa
Tôi chắc trời mưa mau
Mưa thì mưa chắc tôi không bước vội
Nhưng chậm thế nào cũng phải xa nhau” ...
Tôi chắc trời mưa mau
Mưa thì mưa chắc tôi không bước vội
Nhưng chậm thế nào cũng phải xa nhau” ...
(Nguyên Sa)
Lần thứ ba đối mặt với việc chia tay, đối mặt với việc đi và ở nhưng lần này, khu vực rời đi xa hơn, con đường trước mặt dài hơn. Tôi không dám nói là mình không buồn nhưng tôi vẫn phải lựa chọn vì công việc và vì chính những điều tôi chưa biết.
Tôi không biết hai năm sau mọi thứ sẽ thay đổi như thế nào ở nơi không có tôi và tôi sẽ thay đổi như thế nào khi sống ở một nơi khác biệt về ngôn ngữ lẫn văn hóa. Lại một lần nữa đi để trải nghiệm.
Tôi hỏi thầy: “Lúc rời Việt Nam đến Seoul thầy có buồn không?” và “Xa Seoul thầy có buồn không”? Thầy bảo: “Ở độ tuổi của thầy, cảm xúc vui buồn đó đã không còn”. Còn tôi, với kinh nghiệm non nớt và sự sợ hãi khi đối mặt với hoàn cảnh mới đã không thể ngăn cản nỗi buồn xuất hiện. Ký ức về những ngày tháng vất vả khi bước chân vào Sài Gòn, những ngày tháng lạ lẫm khi bước chân ra Hà Nội hiện về rõ mồn một kéo niềm háo hức đặt chân đến vùng đất mới của tôi thành sự hoài nghi.
Đứa bạn thân bảo: “Chỉ đi lần này nữa thôi nhé. Khi nào trở về hãy dừng lại, hãy sống cho bản thân mình, đừng đi nữa”. Thực ra, tôi đã muốn dừng lại khi từ Hà Nội trở về. Tôi muốn nghỉ ngơi và hàng ngày lên lớp một cách bình yên như công việc mà các chị trong khoa tôi đang làm. Tôi đã quá mệt khi phải chạy theo thứ này thứ kia. Từ khi từ Hà Nội trở về, tôi chưa thể ngủ một đêm ngon giấc mà không phải lo lắng ngày mai mình làm gì, ngày mai sẽ thế nào. Nhưng cái ngày mai mà tôi lo lắng ấy là một tương lai gần, rất gần. Đó là cách để tôi vượt qua nỗi sợ hãi chia tay. Tôi chẳng bao giờ vẽ ra một viễn cảnh bao nhiêu năm sau sẽ thế nào. Tôi sợ phải tưởng tượng ra đủ thứ. Với tôi, chỉ ngày mai thôi là đủ.
Giá mà giờ đây có ai đó đọc cho tôi những câu thơ này, tôi sẽ thấy được an ủi nhiều lắm:
“Em nằm như rong biển
Bên ta mà ngủ say
Khi không còn ta nữa
Em như là sương mai
Vạn lần ta ngoái lại
Trong cuộc chia ly dài
Trên đường ngàn lối rẽ
Mong còn thấy bóng ai
Nhưng thôn làng xa vắng
Càng xa vắng từ nay
Đường đèo ta dấn bước
Lại càng thêm cheo leo
Như cỏ mùa hạ héo
Bóng hình ai rũ buồn
Mong chờ và mơ tưởng
Núi đồi ơi cúi xuống
Cho ta nhìn người thương”.
(Vạn Diệp tập – NC dịch)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét