TRUYỆN

TIẾNG SÁO PHIÊU BỒNG
Tiếng gió đưa vi vút
Đám cây rừng lao xao
Kể lại câu chuyện cũ
Người thổi sáo năm nào.

Dãy núi cao, xa xa, sương mù phủ
Đến bây giờ chẳng ai nơi đây có thể quên câu chuyện ấy.
Vùng quê này nghèo, nghèo lắm. Có thể nói là nghèo bậc nhất trong khu vực này.
Họ là những người dân tộc, ưa cái lạnh của núi đồi, ưa nguồn nước mát và muốn giành lấy địa vị cao nhất. Vậy mà họ vẫn nghèo, phần vì bệnh, phần vì đất đai quá ư cằn cối.
Chiều hôm đó, những cơn gió tràn về trên khắp các cành cây, các đồi nương nhỏ. Các cô gái hối hả đốt vội đống lửa và chuẩn bị cho bữa cơm chiều.
Mọi người kháo nhau, có một chàng trai trẻ xuất hiện trên bản này. Phải, chàng vừa đến, ít phút thôi. Hiện đang ở nhà già làng.
Các cô gái cảm thấy lạ lẫm trước tin này. Nơi đây quanh năm chỉ có nắng và gió, có những tiếng chim và vài con thú nhỏ. Hầu như ở đây, người ta chẳng biết khách là gì. Họ chỉ biết có họ, thế thôi. Họ là nhất, là chúa tể ở khu vực này. Họ chẳng muốn đi đâu và chẳng muốn bị quấy rầy. Quanh đi quẩn lại, họ cũng chỉ biết được những chàng trai trong bản mình. Vậy là đủ.
Chàng đến đây làm gì? Các cô gái xì xầm.
Chàng không phải người vùng này. Chính thế. Chàng là người Kinh, đôi mắt đen, làn da ngăm ngăm rám nắng với thân hình vạm vỡ.
Người Kinh là người thế nào? Các cô gái không ngừng thắc mắc. Già làng nói: Người Kinh ở dưới chân núi, cuối nguồn nước chúng ta. Ồ, vậy hẳn cái bụng của chàng không tốt rồi. Các cô nghĩ.
Tối hôm đó, mọi người tụ tập ở nhà già làng. Cuối cùng thì họ cũng hiểu một chút về chàng trai mới đến và cảm thấy yên tâm phần nào. Một chàng trai không phải 100% người Kinh. Chàng cũng có một chút ít dòng máu của họ trong đó, một con người có sự yêu ghét rõ ràng. Đúng là rất rõ ràng: yêu cái tốt, ghét cái xấu.
Chàng trai đem những điều học đựợc đến vùng đất này để dạy cho người dân cách trồng trọt, cách canh tác và xóa bỏ du canh, du cư. Họ ngạc nhiên. Tại sao một người ở cuối nguồn nước lại thông minh đến vậy?
Mùa xuân, mùa lễ hội. Từng khóm hoa nở trắng dưới trời xanh.
Già làng bảo: Mày hãy đi đến cuối bản, có một cô giáo người Kinh muốn gặp mày.
Cô giáo người Kinh??? Đã hơn một năm mà giờ chàng trai mới biết nơi đây cũng có người Kinh, cũng có người cùng dòng máu với chàng.
Chàng vội vàng ra đi không chờ già làng nhắc đến lần thứ hai.


Gió reo trong lời hát
Vang tiếng khắp đồi cao
Đưa bước chân người đến
Lương duyên tự khi nào.


Ngôi nhà ấy nhỏ, nhỏ thật. Nhỏ để đủ biết nó chỉ dành cho một người. Không thể nào khác được. Cổng ngôi nhà được bao phủ bởi hoa. Cả cánh cửa ngôi nhà cũng thế. Nó giống một ngôi nhà cổ tích. Chàng trai gọi cửa.
- Mời vào!
Không khí yên ắng đến lạ. Một mùi thơm thoang thoảng bao trùm căn nhà.
Người phụ nữ chừng ba bốn, ba lăm tuổi đang ngồi bên một chiếc bàn con nho nhỏ xinh xinh.
- Cô là người Kinh? Nghe người ta nói cô là cô giáo?
Người phụ nữ ngước nhìn chàng trai rồi lên tiếng:
- Mời ngồi.
Chàng trai hết sức ngạc nhiên. Người dân nơi đây vốn không ưa người lạ, vậy mà người phụ nữ này đã sống bình thản ở đây đã mấy mươi năm rồi.
- Ta gọi anh đến đây vì muốn trao đổi với anh một việc.
- Dạ, cô cứ tự nhiên.
- Ta biết anh là người tốt, đã đến nơi đây để giúp người dân thoát nghèo.
- Không như cô tưởng đâu. Chàng trai đáp một cách khiêm tốn.
- Nhưng người dân ở đây có một thứ còn nghèo hơn. Ta nghĩ anh có khả năng giúp họ.
- Là gì, thưa cô?
Cô giáo lặng lẽ đến góc nhà cầm đến một cây sáo trúc và thổi. Tiếng sáo lúc du dương, lúc trầm lắng làm xao động lòng người.
- Anh hãy thử thổi xem. Cô giáo vừa nói vừa đưa cây sáo trúc cho chàng trai.
Chàng trai thổi một cách khó khăn. Cây sáo phát ra từng tiếng, từng tiếng đứt quãng.
- Hàng ngày, anh hãy đến đây. Ta sẽ giúp anh.
Hai tuần trôi qua, chàng trai đã trở thành nghệ sĩ thổi sáo thực sự.



Lễ hội xuân sôi nổi
Mọi người về vui chơi
Và chàng trai cũng đến
Cùng tiếng sáo gọi mời.


Tiếng sáo đã làm cho mọi người bàng hoàng. Mọi người không ngừng đặt câu hỏi: Âm thanh kia phát ra từ đâu? Tại sao chúng ta chưa bao giờ nghe thấy? Lúc vi vu, lúc réo rắt, lúc trầm, lúc bổng.
Ông già, bà già thẩn thờ nhớ về thời tuổi trẻ.
Người trung niên nhìn về chặng đường còn lại của cuộc đời.
Các chàng trai, cô gái mơ màng đến tình yêu.
Các em bé không ngừng hò reo, thích thú.
Mọi người nắm tay nhau ngồi xuống. Nghe. Và nghe không chán. Âm thanh cuộc sống, âm thanh yêu thương. Tiếng hát tinh thần.
Từ đó trở đi, người dân ở bản trở nên thân thiện hơn bao giờ hết. Họ đón tiếp những vị khách từ phương xa tới rất nhiệt tình. Họ cũng biết đi đến những bản khác, vùng khác để học hỏi, giao lưu vì họ đã biết nghe thổi sáo và bắt đầu biết thổi sáo.


Chiều cuối thu đầu đông.
Có một người khách lạ
Hình dáng như thiên thần
Dừng chân nơi bản nọ
Gặp người thổi sáo hiền.


Lại là một người phụ nữ người Kinh. Hình như thế. Nhưng người này có vẻ lạ. Chắc là từ chân núi mới lên. Mọi người thương người phụ nữ trẻ đi đường xa vất vả nên đưa đến nghỉ ở nhà già làng.
- Ta muốn gặp chàng trai thổi sáo nổi tiếng.
- Vâng, thưa cô, nhà già làng.
Mọi người lại bắt đầu xì xầm.
Chàng trai cũng ngỡ ngàng.
- Ta nghe tiếng chàng đã lâu. Người phụ nữ nói.
- Thưa cô, cô gặp tôi có việc gì?
- Ta muốn dạy ngươi thổi sáo
Chàng trai không hiểu. Tiếng sáo của chàng từ lâu đã rất nổi tiếng, đã đạt được sự kỳ diệu của âm nhạc tại sao còn có người muốn dạy chàng thổi sáo nữa?
- Thưa cô, tôi đã biết thổi sáo.
- Ta biết. Ta biết chàng thổi rất giỏi nhưng đó vẫn chưa phải là tiếng sáo hoàn hảo. Ta muốn dạy chàng tiếng sáo hoàn hảo nhất.
- Là sao, thưa cô, tôi không hiểu.
- Tiếng sáo của chàng có thể giúp người ta say mê, yêu thương nhưng chưa thể cứu mạng sống của họ. Chàng biết không, mạng sống rất quan trọng.
- Vâng, tôi biết nhưng làm sao có thể có được điều ấy.
- Ta sẽ giúp chàng. Tuy nhiên, chàng nên nhớ rằng chàng nếu chàng sử dụng tiếng sáo ấy để cứu người mà chàng cảm thấy xấu hoặc ân hận vì một người xấu nào đấy thì chàng sẽ mất mạng. Chàng có đồng ý không?
- Thưa cô, tôi đồng ý.
Lần này chàng trai đã học được cách truyền đạt linh hồn cho tiếng sáo. Cô gái đã dạy cho chàng bằng sự nhiệt tình, bằng tình yêu thương. Người dân trong bản đặc biệt yêu mến cô và chàng trai trẻ.
Một buổi sớm heo may. Cô giáo từ biệt mọi người ra đi. Mọi người buồn rầu đưa tiễn. Một cô giáo tốt bụng.
Đã ba tháng.
Chàng trai dùng tiếng sáo để chữa bệnh. Tiếng sáo thôi miên họ, đưa họ thoát khỏi đau đớn, bệnh tật.


Rồi ngày xuân lại đến
Trong ánh nắng ca vang
Con đường mênh mông cũ
Tiếng sáo lại về làng.


Trước ngày diễn ra lễ hội vài ngày, chàng trai được nghe câu chuyện về cô giáo cũ của mình. Người dạy cho chàng biết thổi sáo.
- Đó là một con người đầy kiêu ngạo. Một ông già ngậm ngùi kể. Cô ta cho rằng ai cũng phải nể trọng vì tài năng của mình.
- Không những thế, ngôi nhà của cô ta đang ở là ngôi nhà đã chiếm đoạt của em gái mình. Một bà già lên tiếng.
- Cô ta chẳng bao giờ biết bố thí, ăn xin đến cô ta đuổi đi không thương tiếc. Thêm một lời cáo buộc nữa dành cho người phụ nữ.
- Một người xấu trăm phần trăm. Mọi người xôn xao.
Bây giờ thì chàng trai đã hiểu vì sao cô giáo của chàng lại sống lập dị như vậy. Cô chẳng có bạn bè. Cô quá tàn nhẫn.
Vốn thuộc tuýp người mang hai dòng máu, chàng trai nhanh chóng ác cảm với cô của mình. Một người xấu không đáng để thương yêu. Chàng nghĩ. Và suốt mùa xuân ấy, chàng nghe rất nhiều lời bàn tán về cô giáo đầu tiên của chàng.
Thời gian qua đi, chàng ít lui tới nhà cô giáo hẳn. Chàng thấy khó khăn khi mở lời với cô, thấy khó khăn khi đối diện với người mà chàng cảm thấy xấu xa. Tuy nhiên, cô giáo luôn có thái độ ngược lại. Cô thương chàng, thương người học trò hiền lành của mình. Thỉnh thoáng, cô lại nói với mọi người trong bản: Học trò tôi là người giỏi nhất. Thế nhưng những tình cảm đó không xóa nổi những lời đàm tiếu của thiên hạ. Không có lửa làm sao có khói. Chàng trai đã nghĩ vậy.
Hai năm sau.
- Nghe nói cô giáo đầu tiên của chàng ốm rất nặng. Một căn bệnh kỳ lạ. Người yêu chàng trai lên tiếng.
- Vậy à? Chàng hỏi trong sự hững hờ.
- Chàng có đến thăm không. Cô người xấu ấy.
Ở đây người ta gọi cô giáo chàng là cô người xấu.
- Không, ở đời này bệnh tật đau ốm thiếu gì.
Chàng trả lời dứt khoát và cùng người yêu dạo chơi bên dòng suối mát lạnh.
Buổi tối, chàng trai ra ngoài nương một mình. Trăng đêm sáng một cách kỳ lạ. Nó làm cho người ngồi ngắm tưởng chừng ông trời vừa xối xuống dòng nước bạc. Chàng cầm cây sáo lên và thổi.



Những cơn gió dập dìu
Uống ánh trăng thơm ngát
Trong dòng tự tình ấy
Lòng thoáng những thương yêu.


Tiếng sáo dẫn dắt chàng trai trở về những ngày đầu tiên học thổi sáo. Những cái bấm nốt vụng về, những tiếng sáo hụt hơi. Những lời động viên và ca ngợi của cô giáo. Hình như cô giáo chưa bao giờ la mắng chàng bởi chàng là một cậu học trò rất hiền, ngoan và chịu khó.
Đúng là cô rất kiêu ngạo với mọi người.
Chàng có chứng kiến điều đó.
Đúng là cô muốn tách biệt với thế giới bên ngoài.
Chàng biết điều đó.
Nhưng dù thế nào cô cũng là cô của chàng, là người đầu tiên dạy chàng thổi sáo, là người phát hiện ra tài năng của chàng. Nếu không có cô thì chắc gì chàng đã có được tiếng sáo hoàn hảo như ngày nay. Chàng chợt tỉnh ngộ. Tại sao chàng lại nghe lời đàm tiếu bên ngoài mà từ chối tình cảm của trái tim chàng? Tại sao chàng lại yêu người tốt, ghét người xấu mà lại không biết rằng tốt hay xấu là do quan niệm của mỗi người? Nghĩ đến đây, chàng khóc. Ghét cô giáo, vong ơn bội nghĩa như chàng liệu có phải là người tốt không?
Cây sáo rơi xuống đất. Chàng chạy vội đến nhà cô giáo.
Căn nhà tối om. Chỉ nghe tiếng ho và tiếng thở mạnh.
Chàng thắp vội cây nến và nhìn thấy đôi mắt nhắm nghiền của cô giáo trên giường bệnh.
- Cô ơi, con tới thăm cô đây, cô mở mắt ra đi. Chàng trai nắm và lay mạnh tay cô.
Đôi tay lạnh ngắt.
Chàng trai khóc. Những giọt nước mắt nóng hổi lăn trên sàn nhà và ướt đẫm tay cô giáo. Chàng đến bên góc nhà, lấy cây sáo ra. Bên tai chàng vang lên tiếng của cô giáo trẻ: nếu chàng sử dụng tiếng sáo ấy để cứu người mà chàng cảm thấy xấu hoặc ân hận vì một người xấu nào đấy thì chàng sẽ mất mạng. Chàng do dự.
Đôi tay của cô giáo vẫn lạnh ngắt. Nước mắt chàng lại chảy dài: Mình cũng đâu phải là người tốt.
Và rồi chàng đưa cây sáo lên môi.
Khẽ chạm.
Đôi môi run run.
Và rồi tiếng sáo ngân lên. Tiếng sáo làm cho cảnh vật trở nên hiền hòa. Ánh sáng của cây nến rực rỡ hơn hay ánh trăng đã len lỏi vào nhà để nghe tiếng sáo? Tiếng sáo trong trẻo như tiếng của con nước ở bản.
Đôi mắt cô giáo từ từ hé mở.
- Con trai, đừng thổi nữa, nếu không con sẽ chết.
- Cô ơi, cuối cùng cô đã tỉnh. Chàng trai thốt lên nghẹn ngào. Con xin lỗi.
- Tại sao con lại làm điều ngu ngốc như vậy?
- Bởi vì... con muốn... cứu vớt trái tim của chính mình. Hơi thở chàng yếu dần.

Chàng trai quỳ xuống, cúi lạy cô giáo và từ từ đi vào cõi chết.
Người ta nói rằng, ở thiên đàng chàng có gặp lại cả hai người cô của mình. Hình như họ là chị em thì phải.

Sài Gòn, tháng 3/2009

TRUYỆN NGẮN: NHỮNG NGÓN TAY ĐAN

Làn thu thủy, nét xuân sơn Hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanh
Người xưa đã nói vậy nhưng loài hoa không chỉ ghen tỵ với con người về nhan sắc.
(Lời của gió)

Tình yêu chân thành là có thể hy sinh cả mạng sống vì người mình yêu.
Đúng là vớ vẩn.
Trời trong, nắng vàng chiếu lấp lánh vào vườn cẩm chướng. Những đóa hoa đủ màu sắc kiêu hãnh khoe mình. Trên thế gian này ai đẹp bằng ta? Loài hoa đúng là kỳ lạ. Có sắc đẹp một chút là ngay lập tức giành lấy vị trí số 1, chẳng chịu thua ai cả.
Cô gái đã lật đến trang sách thứ 10.
Tình yêu, tình yêu là gì nhỉ?
Có lẽ đã lâu rồi chẳng ai đến khu vườn này. Khu vườn cách xa ngoại ô thành phố. Lối vào vườn cũng có chút khó khăn vì hai bên đường tua tủa gai.
Mẹ ơi, tình yêu là gì vậy?
Bà mẹ tròn xoe mắt nhìn cô gái một cách khó hiểu. Ở đâu ra khái niệm này? Chợt nhìn thấy quyển sách trên tay con, bà hiểu ra tất cả.
Đó là thứ làm cho con người trở nên ngu muội, đừng có mà dại dột đụng đến nó. Bà trả lời một cách thẳng thừng.
Một cơn gió khẽ đi ngang qua khu vườn. Đám hoa lao xao.
Hình như đây là lần đầu tiên cô gái làm phật lòng bà mẹ.

* *
*
Một ngàn năm trước, nơi đây rất hoang vu. Chỉ có cỏ là có thể chịu đựng nổi. Một cơn lốc từ phương xa tới đem theo các loại hạt giống. Thế nhưng chẳng hạt nào chịu nảy mầm. Đám cỏ hoan hỉ: Chỉ có chúng ta mới có sức sống mãnh liệt nhất.
Hồi ấy trong hoàng cung xảy ra một chuyện kinh hoàng: cô công chúa yêu của nhà vua và hoàng hậu mất tích. Mọi người cho rằng, một loài yêu tinh nào đấy đã bắt cô. Nhà vua cho mời rất nhiều thầy phù thủy nổi tiếng trong cả nước để làm phép nhưng vẫn không thể nào tìm ra được công chúa.
Chẳng ai biết rằng công chúa đã đem lòng yêu một chàng tướng quân trẻ tuổi và trốn ra ngoài bởi vì cô nghe rằng mình sẽ phải kết hôn với hoàng tử nước láng giềng.
Lần đầu tiên được nhìn thấy cảnh đẹp bên ngoài kinh thành, công chúa vô cùng thích thú. Họ đi đến được bãi cỏ này thì trời đã tối. Nếu đi nữa sẽ là rừng sâu và sẽ rất nguy hiểm. Chàng trai bảo: Chúng ta hãy nghỉ tạm ở đây rồi mai đi tiếp. Nàng gật đầu.
Lần đầu tiên ngủ bên ngoài cung, xa rời vinh hoa phú quý, công chúa thấy rất lo lắng nhưng tình yêu của chàng trai đã xua đi tất cả. Bây giờ cô đã có nhà. Cả bầu trời đầy sao này là nhà cô. Đám cỏ là tấm nệm của cô và chàng trai bên cạnh là chồng cô.
Đám cỏ đã chứng kiến tình yêu của hai người. Những chiếc hôn nhẹ nhàng, những ngón tay đan vào nhau và những giọt máu trinh…
Ba hôm sau, một trong những hạt giống được đem đến bởi cơn lốc nảy mầm. Lũ cỏ thích thú nhìn người bạn mới. Người bạn mới đó nhanh chóng làm chủ khu vườn này bằng sắc đẹp kiêu hãnh.
* *
*
Thế rồi sau này chàng trai và công chúa ra sao hả mẹ? Cô gái hỏi.
Ta không biết, họ lại tiếp tục bỏ đi. Chắc công chúa sẽ không bao giờ về cung nữa nếu không chàng trai sẽ chết.
Họ dám từ bỏ gia đình, vinh hoa phú quý và địa vị chỉ để sống với nhau thôi sao?
Đúng vậy, thế nên ta mới nói con người họ thật ngu ngốc.
Nhưng nếu không có hai người họ thì làm sao có mẹ con ta?
Ừ, nhưng đó chỉ là sự vô tình.
Hôm nay là ngày thứ ba trăm. Cô gái đã tu luyện thành công và cô có thể biến thành cô gái xinh đẹp mang hình dạng của một con người.
Trong các loại yêu quái thì có lẽ hoa yêu, mộc yêu là xinh đẹp nhất.
Bà mẹ lại dặn dò:
Hôm nay con đã trưởng thành, đã có đầy đủ các phép thuật và có thể có những thứ con muốn. Tuy nhiên con phải nhớ ba điều giúp con tồn tại vĩnh viễn: Thứ nhất, thức ăn của con là ánh sáng, là dương khí. Thứ hai, phép thuật của con là lời nguyền. Thứ ba, con không được rơi lệ vì bất cứ lý do gì.

* *
*
Vườn hoa cẩm chướng hôm nay tươi hơn mọi ngày. Có lẽ vì cô chủ của nó đã trưởng thành. Vườn hoa cũng lạ, tất cả cùng đồng lọat phát ra một mùi hương làm say đắm lòng người.
Hôm nay là ngày thứ chín Hiên và Tuân đi về phía khu rừng Ngọc Lam này. Họ đã rời khỏi thành phố và quyết định đến khu rừng hoa nổi tiếng. Nghe tiếng bước chân, cô gái vội hóa thân thành một cây hoa cẩm chướng màu nhung đỏ.
Hai người đã vượt qua bốn con suối và ba khu rừng mới đặt chân đến được nơi đây. Khu rừng ở hướng Tây.
Thôi, chúng ta nghỉ đi, chắc khu rừng chỉ là một lời đồn đại. Tuân nói.
Không, nhất định em sẽ đến khu rừng nổi tiếng về các loại hoa. Hiên bướng bỉnh.
Nhưng em đã mệt rồi, anh không muốn em kiệt sức.
Em không sao thật mà.
Hương thơm của hoa cẩm chướng bay đến tận chỗ dừng chân của hai người. Chúng không ngờ vì vô tình mà chúng đã gây ra một đại họa.
Cô gái nhìn về hướng Tây: Anh ơi, em thấy rồi…
Phía xa xa hàng ngàn đóa hoa cẩm chướng tung mình trong nắng. Những đóa hoa đan xen vào nhau làm cho ai đó đã lỡ nhìn thấy sẽ không rời mắt được.
Cuối cùng em đã tìm được. Hiên thốt lên nghẹn ngào.
Cô chạy đến ôm lấy vườn hoa như thể chúng là của cô vậy. Và Tuân cũng vừa đến đó.
Cây hoa cẩm chướng màu nhung đỏ khẽ rung lên. Lần đầu tiên trong đời cô gái nhìn thấy một chàng trai xinh đẹp. Cô cảm thấy một thoáng ghen tỵ với người đi bên cạnh anh.
Hiên ngắt những đóa cẩm chướng mang về nhà. Cái đẹp của hoa làm cô gái muốn sở hữu chúng ngay lập tức. Những đóa hoa, sản phẩm của tự nhiên đau đớn dưới bàn tay Hiên. Cô gái hoa cẩm chướng tức giận nên thốt ra một lời nguyền rủa: Ngươi đã làm cho vườn hoa của ta đau đớn thì ngươi cũng sẽ bị bệnh tật hành hạ đau đớn cho tới chết.
Hiên và Tuân trở về mang theo câu chuyện của vườn hoa xinh đẹp kể cho mọi người. Nhìn thấy nhiều đóa cẩm chướng to và đẹp nên không ai không tin câu chuyện ấy.
Một tuần sau, bác sĩ thông báo: Hiên bị ung thư máu giai đoạn cuối, cô chỉ có thể sống khoảng mười ngày nữa. Hiên cảm thấy vô cùng sợ hãi và đau khổ khi nghe tin này. Tuân ôm cô vào lòng: Em không thể chết được đâu. Anh sẽ ở mãi bên em.
Anh nắm chặt đôi bàn tay bé nhỏ của Hiên. Những ngón tay của họ đan vào nhau và vườn hoa cẩm chướng lại đột ngột hiện lên trong đầu Hiên.
Em muốn đến vườn hoa, muốn được nhìn thấy chúng trước khi mất. Hiên thì thầm.
Nhưng làm sao em đến đó được. Em không đủ sức.Tuân phản đối.
Anh đừng nghĩ em là một người bệnh tật. Hãy nghĩ em như một người bình thường, được không anh? Cô khẩn thiết.
Anh sẽ đưa em đi.
Cô gái hoa yêu đã có mặt từ lúc họ ở vườn cẩm chướng trở về: Không được! Cô nhủ thầm, Mi sẽ phá nát vườn hoa của ta mất. Ta sẽ không cho mi được toại nguyện đâu.
Cô đã dùng phép thuật rất nhiều trong suốt chặng đường đi của họ. Những con suối có những tảng đá rất lớn chắn ngang khiến người bình thường khó mà vượt qua nỗi. Hoặc là họ sẽ bị nước cuốn, hoặc là họ sẽ bị trượt chân ở tảng đá sừng sững đó. Hiên bị cơn đau bệnh tật dày vò khiến cô càng mất sức: Thôi chúng ta hãy về đi, em không muốn anh vì em mà vất vả.
Anh đã hứa thì sẽ làm, một ước mơ nhỏ nhoi như vậy anh cũng không làm được thì làm sao xứng với tình yêu của em nữa.
Tuân để Hiên bám chắc trên lưng mình. Anh kiếm một sợi dây rừng thật to và dài cột chắc chắn vào một thân cây và quăng trên tảng đá. Từ đó, anh bám vào sợi dây để leo lên. Đôi tay anh đẫm máu.
Cô gái hoa cẩm chướng cảm thấy đau đớn hơn cả bản thân mình bị thương. Nhưng cô vẫn quyết không để họ đến đấy lần nữa.
Đến những con đèo, cô biến hóa ra rất nhiều loại thú dữ để chặn đường họ. Tuân thoáng run sợ. Về đi anh, em không muốn chúng ta sẽ chết ở đây. Hiên lo lắng khi nhìn thấy Tuân phải đối diện với nhiều nguy hiểm phía trước vì mình.
Những con rắn quấn quanh khắp các cây và bò trên mặt đất. Tuân cõng Hiên vòng qua đường khác thì gặp ngay một con hổ to khủng khiếp. Lúc này anh nhắm mắt, thở sâu.
Dù có một tia hy vọng mình cũng sẽ không bỏ cuộc. Anh nghĩ.
Đôi mắt anh như tia lửa xoáy sâu vào khuôn mặt ông ba mươi. Con cọp đột nhiên lùi lại gầm lên và chạy mất. Anh thở phào nhẹ nhõm.
Ngày thứ 9 và 23 giờ.
Tuân gần như kiệt sức. Anh cảm thấy tối tăm mặt mũi nhưng anh lo nhất là Hiên sẽ không nhìn thấy khu vườn lần cuối.
12 giờ đêm, ánh trăng lúc này sáng hơn bao giờ hết. Một cơn gió nhẹ mang hương cẩm chướng đến. Nhìn xa xa có thể thấy được những màu sắc lung linh dưới trăng. Chúng quyện vào nhau tạo thành một sắc đẹp khó mà tưởng tượng ra được.
Cuối cùng chúng ta cũng tới rồi. Tuân mừng rỡ reo lên.
Hiên mở mắt. Cô cảm thấy choáng ngợp trước vẻ đẹp của khu vườn. Cô cố bước về phía đó.
Cuối cùng thì cô đã toại nguyện. Đôi mắt nhòe nước, cô nói: tôi xin lỗi và quỵ xuống.
Tuân chạy vội đến nơi nhưng đôi mắt Hiên đã nhắm nghiền. Anh hét lên, tiếng hét làm cho vườn cẩm chướng rung động.
Cuối cùng Hiên đã tắt thở đúng như lời nguyền của cô gái hoa yêu. Cô gái cười sung sướng. Cuối cùng đối thủ của cô đã chết, chẳng ai có thể tranh giành Tuân với cô nữa.
Tuy nhiên, lúc này cô không thể xuất hiện đột ngột trước Tuân. Cô nghĩ. Cô chỉ cần anh, chỉ cần tình yêu của anh, chỉ cần biết thế nào là yêu và được yêu. Đối với cô vậy là đủ. Do đó, cách duy nhất lúc này là nhập vào Hiên, cô sẽ có được tất cả những thứ cô muốn.
Hiên, em không thể chết. Dòng nước mắt nóng hổi của Tuân nhỏ xuống đôi gò má trắng trẻo và bầu bĩnh của cô gái.
Đôi mắt Hiên từ từ mở. Khó thể diễn tả được cảm giác của Tuân lúc này. Anh ôm chặt cô vào lòng: Sẽ không ai mang em đi khỏi anh được đâu.
Lần đầu tiên được ở trong vòng tay người mình yêu thương, cô gái hoa cẩm chướng dâng tràn một cảm giác khó tả. Cô yêu, đúng vậy, có lẽ đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được cái mà mẹ nói là ngu ngốc nhất của con người. Tình yêu, quả thật kỳ diệu và hạnh phúc.
Cô trở về trong sự chào đón của tất cả mọi người. Cô thật lạ lẫm trước cử chỉ của họ. Họ khóc, khóc nhiều lắm. Buồn cũng khóc, vui cũng khóc. Họ cảm ơn trời đã cho cô một sức mạnh phi thường để trở về từ cõi chết.
Có lẽ vườn hoa cẩm chướng là một ẩn số kỳ lạ. Ai cũng cho là như vậy.
Từ đó trở đi, Tuân chăm sóc Hiên nhiều hơn. Anh trồng mấy cây cẩm chướng nhỏ trước phòng cô. Ngày ngày anh đem đến cho cô những bản nhạc thật buồn nhưng cũng thật lãng mạn. Từ trước đến giờ cô chỉ nghe bản đồng ca của những chú chim rừng, chỉ nghe âm thanh rì rào của tiếng suối chảy chứ chưa bao giờ nghe được những thứ âm thanh kỳ lạ do con người tạo ra. Song of secret garden, bản nhạc đưa cô trở lại với những kỷ niệm của khu vườn cẩm chướng, về những ngày tháng chơi đùa cùng chú bướm hoa, về những buổi trò chuyện với mẹ.
Cô rất ngạc nhiên vì phép lạ vô hình của con người. Chỉ một thứ thanh âm cũng cho cô những cảm giác khác lạ và khiến cô nghĩ đến nhiều điều mà cô chưa từng bao giờ nghĩ đến.
Một buổi tối, sau khi đàn cho cô gái nghe một bản nhạc, Tuân lại gần, nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô và đặt lên môi cô một nụ hôn nồng thắm.
Cô gái quá bất ngờ và hốt hoảng. Nụ hôn vô hình ấy làm cho lòng cô như bị đốt cháy. Tuy nhiên, nó làm cô sợ hãi. Cô là yêu quái nên chỉ có thể tồn tại bằng dương khí của trần gian. Nụ hôn vô tình ấy đã làm cho tuổi thọ của Tuân giảm đi một ít. Cách phản ứng mạnh mẽ của cô làm Tuân ngạc nhiên: Sao vậy em?
Hôm nay em hơi mệt. Cô bối rối.
Tuân sợ căn bệnh lần trước vẫn còn ảnh hưởng đến cô gái nên ôm cô vào lòng, đan hai bàn tay lại với nhau: Đừng lo, mọi việc sẽ ổn thôi.
Càng ngày, cô gái hoa cẩm chướng càng gắn bó với Tuân hơn bao giờ hết. Do đó, cô cảm thấy khó chịu khi mỗi tối Tuân đều hay kể lại những kỷ niệm trước kia của anh và Hiên. Lòng ích kỷ của kẻ đang yêu làm cho cô tức giận. Và rồi từ tức giận cô trở nên đau khổ. Càng yêu Tuân, cô càng muốn người anh yêu phải là mình, là hoa cẩm chướng chứ không phải là Hiên. Có lẽ vì muốn biết tình yêu là gì mà cô đã dấn thân quá sâu vào nó, không thể trở về được. Cô muốn đem hết sự thật để thú nhận với Tuân nhưng cô không dám. Cô không muốn nhìn thấy vẻ mặt thất vọng và đau khổ của Tuân, của người đã dành cho cô những sự quan tâm và chăm sóc hết sức đặc biệt. Nhưng cô không muốn cứ phải sống trong cái bóng của Hiên.
Nếu một ngày nào đó em thay đổi hình dạng anh có còn yêu em không? Cô hỏi trong đau đớn.
Sao em ngốc vậy. Anh yêu em là yêu con người của em, yêu người đã đi cùng anh suốt thời gian dài, vượt bao khó khăn, thử thách và yêu người đã cho anh niềm tin vào cuộc sống này. Tuân vừa trả lời vừa hôn nhè nhẹ lên trán cô.
Từ lúc em khỏi bệnh tới giờ anh có thấy em thay đổi không?
Có, có lẽ bệnh tật đã làm em thay đổi một chút. Em hơi lạnh lùng và xa lạ nhưng dù thế nào em cũng vẫn là Hiên của anh. Em càng thay đổi anh càng cảm thấy có nhiều điều ở em mà mình vẫn chưa khám phá được hết.
Trái tim cô gái quặn đau. Lần đầu tiên cô rơi nước mắt. Cô cảm thấy hạnh phúc vì dù sao tính cách của cô cũng đã được Tuân, người cô yêu thương chấp nhận. Tuy nhiên, cô cũng nhận ra rằng mình quá ích kỷ khi cướp đi hạnh phúc của người mình yêu thương bởi người Tuân yêu mãi mãi vẫn là Hiên. Chẳng có cách nào cô thay thế được vị trí ấy. Lòng cô đầy ắp mâu thuẫn và sự hối hận. Bây giờ cô đã có đầy đủ cảm giác yêu thương của con người: yêu, ghen, hạnh phúc, ích kỷ, tàn nhẫn và cả sự cao thượng. Cô bật khóc nức nở.
Anh nắm tay em một chút được không? Cô gái nghẹn ngào.
Bàn tay của Tuân đã đan vào bàn tay nhỏ xinh của cô gái.

* *
*
Tuân tỉnh dậy trong bệnh viện. Hiên vẫn đang nằm đó với ống thở và chuyền nước. Bác sĩ kêu anh ra ngoài thông báo: Không hiểu sao khối u trong người cô ấy đã biến mất. Khoảng ba ngày nữa cô ấy có thể xuất viện.
Tuân nhìn lên cửa sổ, một chậu cẩm chướng với một bông hoa màu xanh ngọc được đặt ở đó. Thì ra đây là cái đã làm cho Hiên có thể chiến thắng được bệnh tật và trở về từ cõi chết.
Tại vườn hoa cẩm chướng, các bông hoa ủ rũ vì sự ra đi của cô công chúa nhỏ. Các cô tâu lại với chủ nhân khu vườn: Thưa bà, công chúa đã qua đời.
Phải, nó đã chết vì để cho những giọt nước mắt lăn trên lời nguyền của chính mình. Bà mẹ hoa cẩm chướng thở dài.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...