Chợt nhớ ra Hà Nội đang vào mùa hoa cải. Sắc vàng và dòng người tấp nập như xua tan không khí lạnh lẽo của mùa đông. Những kỷ niệm xưa tưởng chừng sờ tay lại còn chạm vào được, vậy mà đã trôi qua hai năm rồi:
Có một mùa hoa cải
Nở vàng bên bến sông
Em đang thì con gái
Đợi anh chưa lấy chồng
Ừ, có lẽ những ai đã đến vườn cải, đã chìm ngập trong sắc vàng nơi đây rồi sẽ càng thấu hiểu sự da diết trong những câu thơ của Nghiêm Thị Hằng.
Đài Bắc đã bắt
đầu đợt mưa phùn mới. Sáng sớm ra đường, những giọt mưa bay lất phất thấm vào
da thịt lạnh tê tái. Những giọt mưa theo chân mình qua những hàng cây, những
hành lang bé nhỏ, gặp người này, chào người kia cho một buổi sáng thứ bảy dịu êm.
Người đi bơi, người đi thư viện, còn mình lững thững đến cổng trường trong
tiếng nhạc nhẹ nhàng phát ra từ chiếc Nokia cũ kỹ:
Xin lỗi vì đã không thể mang đến niềm vui trọn vẹn
Xin lỗi vì đã không thể là người may mắn
Bởi cuộc đời em chưa bao giờ được tạo nên bởi những cơ may
Chưa bao giờ được thừa hưởng những điều định sẵn
Chỉ là kẻ ương bướng không chịu bỏ cuộc
Khi hy vọng vẫn còn
Để mãi mãi không bao giờ phải nói lời hối tiếc.
Vì vậy
Nếu còn ước mơ
Thì đừng từ bỏ
Anh nhé.