Thứ Hai, 29 tháng 11, 2010

ƯỚC GÌ…

Hôm nay, mình đã nhận được một cuộc điện thoại mà mình không hề mong đợi.
Mình biết, những điều mình cố gắng trong suốt hơn hai năm qua đã kết thúc. Thôi thì đành chấp nhận số phận. Nhưng lần này mình không thể nói: mình đã cố gắng hết sức. Mình cảm thấy có một điều gì đó cứ ngăn cản mình. Thực ra, không thể phủ nhận rằng mình không có lỗi. Đôi khi cuộc sống bắt mình đi những con đường mà mình không thể lựa chọn. Tuy nhiên, rất khó để mình chấp nhận điều đó.
Mình đã  ngủ suốt cả buổi chiều lạnh mà không hề đắp chăn. Mình muốn để mặc cho tất cả lạnh lẽo, cô đơn cứ bám lấy mình. Lần này, tự nhiên mình không thể khóc. Cảm giác này thì mình đã hiểu quá rõ.
Ước gì mình có thể biến thành chiếc lá treo ngược cành cây hay là một hạt cát ở nơi sa mạc nào đó. Lúc đó, chẳng ai có thê để ý tới mình. Thôi thì, đọc lại truyện: Tái ông thất mã vậy…

Chủ Nhật, 21 tháng 11, 2010

CŨNG LÀ MỘT SỰ TRẢI NGHIỆM…


Khi con người ta càng lớn thì càng có nhiều sự trải nghiệm…Không phải tất cả cảm giác chúng ta đều phải trải qua nhưng ít ra, nếu có điều kiện phải trải qua một điều gì đó để mang lại cho chúng ta cảm giác đa dạng về cuộc sống thì cứ hãy trải qua, cứ hãy thử. Chúng ta sẽ thấy rằng: cuộc sống này thật thú vị biết bao.
Mình ra trường đã hai năm rồi và đây là năm thứ ba mình gắn bó với nghề nhà giáo. Mỗi năm cứ đến ngày này là mình luôn có một cảm giác xao xuyến lạ thường không phải chỉ bởi đây là ngày của mình. Ngày nhà giáo Việt Nam năm nào cũng phải dậy thật sớm, tất bật cùng với mọi người chuẩn bị cho buổi tọa đàm. Đến trưa thì cả khoa cùng nhau đi ăn tiệc và chiều tối mọi người tranh thủ thăm một số thầy cô giáo đã dạy mình, đã hướng dẫn mình trong bốn năm đại học. Chỉ có vậy thôi nhưng khoảnh khắc cùng mọi người chuẩn bị mọi thứ hay khoảnh khắc đi chọn mua quà cho thầy cô luôn đem đến cho mình cảm xúc thật khó tả.
20 tháng 11 năm nay mình ở một nơi mà không có cơ hội làm những điều như trước đây mình đã làm. Mình không có động lực dậy sớm, không có động lực đi đến một nơi nào đó, không có động lực đi mua một cái gì đó. Mình đã trải qua một ngày 20/11 thật bình lặng: thức dậy lúc 9 giờ sáng, đi thư viện, đi siêu thị…và ăn tối một mình như thể đó là một ngày bình thường như bao ngày khác. Có thể nói, mình nhớ da diết không khí 20/11 ở Sài Gòn nhưng đối với mình, ngày 20 tháng 11 năm nay vẫn thật đặc biệt. Mình vẫn nhận nhiều tin nhắn từ học trò, từ bạn bè và vẫn gọi điện cho thầy cô, cho ba mẹ. Điều đặc biệt hơn nữa là mình đã trải qua một cảm giác thật khác trong chính ngày Tết của thầy cô này. Và mình nghĩ rằng: đó mới là cuộc sống!^^

Thứ Tư, 10 tháng 11, 2010

VĨNH BIỆT CHIẾC MOBILE YÊU DẤU


Vậy là cũng có ngày mình nói lời vĩnh biệt nó, điện thoại yêu dấu của mình, chiếc điện thoại gắn bó với mình gần 1,5 năm qua. Mình nghĩ đồ vật cũng có linh hồn nên nó mới khiến cho mình cảm thấy nhớ. Gần 1,5 năm qua mình biết rằng mình đã dùng nó để nói chuyện với ai nhiều nhất và tin nhắn nào để lại cho mình nhiều kỉ niệm nhất. Mặc dù những lần nói chuyện điện thoại đó mình buồn nhiều hơn và từ lúc có chiếc điện thoại mới người đó chưa bao giờ chủ động nhắn tin cho mình. Có lẽ duyên phận giữa mình và nó chỉ đến đó và duyên phận của mình và người đó cũng chỉ đến đó, kỷ niệm vui hay buồn thì cũng qua rồi.
Hôm nay quả thực là một ngày không may mắn với mình khi liên tiếp gặp trục trặc với chuyện mượn phòng từ sáng sớm, chuyện xe cộ lên Megastar, chuyện mất điện thoại, chuyện rắc rối với máy vi tính…Và quả thực mình đã cảm thấy bất an trong suốt cả ngày hôm nay. Thực ra, mình đã buồn rất nhiều nhưng mình cố gắng không nghĩ đến nó nữa. Lần nào ra Hà Nội cũng để lại cho mình một điều gì đó và điều không may bao giờ cũng khiến con người ta nhớ lâu hơn. Mình muốn ghi lại ngày hôm nay, ngày mà mình mãi mãi rời xa chiếc điện thoại của mình và cũng là ngày đầu tiên bị mất đồ của chính mình.

Chủ Nhật, 7 tháng 11, 2010

MỘT CUỘC SỐNG MỚI ĐƯỢC BẮT ĐẦU


Phải rồi, chỉ ngày mai thôi là một cuộc sống mới lại được bắt đầu với mình. Mình sẽ trở lại quãng đường chỉ có học và học nhưng ở một nơi cách xa quãng đời sinh viên hơn 1000km. Mình sẽ bắt đầu quen với cuộc sống mà mỗi buổi sáng thức dậy trong cái giá lạnh của miền Bắc, đạp xe đạp gần 4km đến trường và miệt mài trên lớp học. Rồi mình cũng sẽ quen với việc bỏ xe lại trường, lên xe bus để đến thư viện Quốc gia kiếm tài liệu để rồi tối đến thì đun vội ấm nước pha mì tôm và cà phê trong một căn phòng mới, ấm áp, dễ chịu.
Tất cả đều từng là thói quen của mình thời sinh viên nhưng giờ đây lại bắt đầu trong một hoàn cảnh khác và vô cùng đặc biệt. Mình biết, rồi mai đây mình sẽ nhớ rất nhiều con đường mới ngắn ngủi này.
Ngày mai, ngày 8/11, ngày học đầu tiên của Dự án điện ảnh :)

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...