Chủ Nhật, 19 tháng 6, 2011

Những bài thơ chết

Những bài thơ nên chết đi
Cho đất mới hồi sinh
Lá khô cằn
Rụng xuống đường
Mục rũn
Nhơ nhớp
Bám vào đất
Nuôi dưỡng những mầm cây

Những bài thơ nên chết đi
Cho hoa kia tỏa hương một nửa
Gió mùa về
Hương bay đi
Mang theo hạt giống
Của những đóa hoa tàn

Những bài thơ nên chết đi
Cho con người trở về
Tìm lấy khoảnh khắc thực tại
Để thôi mơ mộng
Để thôi kiếm tìm
những hư vô
và những điều không có thật
Cho cây đời
Nở hoa
Trong tích tắc.

Nhưng những bài thơ đừng chết
Cho một thoáng buồn...

Thứ Ba, 14 tháng 6, 2011

CƠN BÃO NGHIÊNG ĐÊM

Có những thứ đọng lại sau một cuộc hành trình dài, đó là sự nghỉ ngơi. Mình chưa nghỉ ngơi, chưa được nghỉ ngơi vì nhiều chuyện. Và trong quá trình không được nghỉ ngơi ấy, thỉnh thoảng mình lại tự đối thoại như thế này, bởi vì mình muốn thế, cứ tự an ủi, động viên mình và luôn có lý do bào chữa cho sự hờ hững của bạn. Hình như chưa bao giờ mình trách ai cho dù nhiều lúc mình có quyền đó. Với mình, mọi người đều có sự lựa chọn của riêng họ và dù họ lựa chọn điều gì, mình cũng đều tôn trọng. Chỉ có điều, có nhiều lúc cảm thấy buồn, rất buồn, những nỗi buồn không thể gọi tên và không thể nói. Giá như mình có thể thốt lên: Bạn làm thế này thế kia mình sẽ buồn lắm ý nhưng hình như chưa bao giờ mình nói được.
Có những bài hát nghe đi nghe lại sẽ làm cho lòng cảm thấy nhẹ nhàng, bình yên. Với mình, những bài hát của Lê Cát Trọng Lý luôn nằm trong số đó. Ở nhà một mình trong đêm mưa dông thế này thì Cơn bão nghiêng đêm là một lựa chọn thích hợp. Giai điệu của bài hát này làm mình cảm thấy được an ủi rất nhiều dù cho nội dung của nó có vẻ không phải là những gì mình muốn nói :).
Có những câu văn ngớ ngẩn tới mức dù đã từng gặp không biết bao nhiêu lần vẫn cảm thấy buồn cười (nhưng buồn nhiều hơn cười). Hôm nay chấm thi mình đã gặp rất nhiều bài như thế. Có bạn đã viết đoạn mở bài tác phẩm "Chiếc lược ngà" của Nguyễn Quang Sáng thế này: "Hiện nay, trong một gia đình đều có ít nhất là một cây lược" . Còn bạn khác thì chọn cách giới thiệu tác giả: "Nguyễn Quang Sáng là nhà thơ (???) về tình cảm cha con"…Có bạn thì mở đầu đoạn văn viết về Hội Gióng: "Truyền thuyết xưa của nước ta rất nhiều những vị anh hùng trong truyền thuyết đã được mọi người nói với nhau". (Phải chăng bạn học sinh này đã được học về cấu trúc truyện trong truyện???).
Có những khoảnh khắc đi qua, chỉ muốn lưu lại vài dòng, để nhớ, để quên…và để tự cười mình. Thế thôi!

Thứ Hai, 6 tháng 6, 2011

Trở về

Tôi không viết note cho Hà Nội dù đã định làm thế. Có lẽ, những note về Hà Nội đã nằm đâu đó trong những entry trước kia rồi. Hà Nội đã cho tôi nhiều thứ nhưng cũng lấy đi của tôi nhiều thứ . Dù sao tôi cũng thấy an ủi vì tất cả những thứ đó chỉ có giá trị vật chất và có thể xem chúng như những kỷ vật tôi để lại cho Hà Nội. Hơn nữa, cái mà Hà Nội cho tôi có ý nghĩa lớn lao hơn thế nhiều.
Tôi đến Hà Nội lần này là lần thứ tư nhưng khác hẳn những lần trước. Lần này, tôi đã có 7 tháng gắn bó với Hà Nội, đủ thời gian để nếm trải những cơn mưa phùn mùa đông, không khí lạnh của miền Bắc và cả cái nóng khó chịu của mùa hè. Tôi cũng đã có thời gian đi qua những mùa hoa Hà Nội và để lại chúng trong những bức ảnh về vườn cải, vườn cúc, về những hàng cây hoa sưa nở trắng đường Thanh Niên hay ký túc xá Mễ Trì, về những cây phượng nở đỏ rực xung quanh Hồ Gươm và về những hàng bằng lăng tím qua rất nhiều con phố. Tôi rất thích những chiếc xe đạp chở hoa, thích những bó loa kèn, sen trắng, sen hồng trên từng con phố lặng lẽ và tôi biết mình sẽ nhớ đến chúng rất nhiều.
Hà Nội không chỉ đẹp về hoa mà còn thơm mùi thức ăn với những món ngon, lạ. Tôi không biết sẽ tìm đâu trên những ngả đường Sài Gòn những món ăn như: phở cuốn, bún chả, vịt cỏ nướng,…Tôi không biết sẽ tìm đâu trên những ngả đường Sài Gòn những con phố mang dáng dấp như phố cổ Hà Nội, bày biện la liệt những kỷ vật mang đậm chất Việt Nam? Ừ, có lẽ đúng là khó tìm thật nhưng tôi vẫn chọn gắn bó cuộc đời mình với Sài Gòn bởi đó là tính cách, là con người của tôi.
Đêm qua và đêm nay, Hà Nội và Sài Gòn đều mưa. Có lẽ lâu lắm rồi ở hai thành phố này mới có sự tương đồng về thời tiết.
Hôm nay, tôi đã trở về ngôi nhà của mình ở Sài Gòn. Gần như cả ngày tôi chỉ ngủ và thỉnh thoảng lên mạng nói chuyện với một vài người. Tôi chưa ra ngoài để nhìn xem Sài Gòn có thay đổi gì so với lúc tôi đi không. Dù không bận rộn, dù chẳng làm gì nhưng tôi đã từ chối lời mời đi ăn của một vài người bạn chỉ để ở nhà và chẳng làm gì.
Tôi đã nghe nói nhiều đến việc thay đổi và thích nghi, nhất là trở về trường sau một thời gian dài đi đâu đó. Tôi hiểu mình không thuộc tuýp người nhanh thích ứng với môi trường nên đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng khi trở về. Thế nhưng không hiểu sao, tôi vẫn cảm thấy mọi thứ xung quanh mình lạ lẫm lắm. Liệu đó có phải là triệu chứng xung đột tâm lý như các chị thường kể cho tôi nghe không? Hay đơn giản chỉ là nhớ một thói quen mà tôi phải từ bỏ để bắt đầu một thói quen khác? Tôi cũng không biết nữa. Có lẽ điều tôi cần bây giờ là thời gian.

Thứ Tư, 1 tháng 6, 2011

Mio, con trai ta


Nếu bạn đã từng có những trận cười thỏa thích với nhóc Nicolas, đã từng say đắm sự hồn nhiên, đáng yêu của “Hoàng tử bé”, đã từng không rời mắt khỏi các bức tranh tuyệt đẹp trong Totochan và luôn luôn chú ý đến các giá sách dành cho thiếu nhi khi đi thư viện, khi đến các hiệu sách thì Mio con trai ta sẽ là một sự lựa chọn thú vị.

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...