Chủ Nhật, 29 tháng 8, 2010

RỒI CÁC CON CHỊ SẼ KỂ TIẾP...

Mấy hôm nay đọc nhiều bài viết về chị trên blog, facebook của những người thân, người bạn chắc chị cũng được an ủi nhiều lắm. Em gọi chị bằng chị cũng giống như em gọi anh Trường, một người bạn cùng khóa của chị bằng anh như vậy sẽ thân thiết hơn phải không chị.
Chị đi rồi, có lẽ đến giờ nhiều người vẫn không tin đó là sự thật. Mấy hôm nay ở gần chị và đưa chị đi về nơi an nghỉ cuối cùng em vẫn cảm thấy như chị vẫn luôn ở bên mọi người. Có lẽ chị còn nặng lòng với cuộc sống và hơn hết là hai em bé của chị. Em đã đọc một bài viết rất cảm động về chị trên blog của chị H. Có lẽ với tấm lòng của người một người đã làm mẹ như chị H, chị ấy sẽ hiểu chị hơn em. Ừ thì những công việc đang dang dở của chị sẽ có người làm tiếp, ừ thì sự nghiệp của chị thì cũng có thể gọi là thành công rồi nhưng còn hai con của chị? Chị ấy đã nói rất đúng: rồi ai sẽ kể tiếp câu chuyện cho con?
Chị ơi, có thể các em sẽ thiệt thòi hơn các em bé khác nhưng đó là món quà quý nhất mà chị đã để lại cho cuộc sống này. Tiếc là chị không thể trực tiếp chứng kiến hai em đến giây phút trưởng thành như bao người nhưng ở một nơi xa nào đó chị hãy mỉm cười với sự thành công của hai em bé trong tương lai chị nhé. Em tin chắc rằng, với tấm lòng bao la của người mẹ như chị, các em sẽ được an ủi rất nhiều. Các em sẽ thừa hưởng được sự độc lập, mạnh mẽ và chu đáo của chị để trưởng thành chị ạ. Và chị yên tâm, khi trưởng thành các em sẽ tự kể lại được câu chuyện của chính các em cho chị nghe đó chị à.
Chị đã vất vả rất rất nhiều và giờ đây chị có thể nghỉ ngơi được rồi. Mặc dù 34 năm là quá ngắn ngủi nhưng chị cũng đã có một cuộc đời đầy ý nghĩa. Mỗi người đều có một cách yêu thương chị khác nhau và lúc nào chị cũng ở trong trái tim của hai em bé, của gia đình và của tất cả mọi người thương yêu chị. Hãy yên lòng chị nhé!!!

Thứ Bảy, 21 tháng 8, 2010

REFRESH

Sau khi suy nghĩ, sau khi đắn đo, mình đã quyết định xóa Facebook của mình. Có thể có một chút tiếc nuối, một chút do dự nhưng rồi cuối cùng mình vẫn quyết định về lại trang blog chính của mình.

Mình đã bước qua những ngày đầu tiên ở tuổi mới và sẽ có một số chuyện thay đổi đối với mình. Mình có những lý do riêng để xóa Facebook dẫu rằng mình luôn quan tâm đến bạn bè mình giờ thế nào, ra sao, ở đâu…Tuy nhiên, cuộc sống là thế. Nó luôn bắt mình phải lựa chọn cho một số việc nào đó. Thì đây, mình đang lựa chọn.

Có thể trong một số chuyện, sự quyết đoán không đem lại kết quả như mình mong muốn nhưng quả thực mình thích làm người quyết đoán hơn là do dự. Mình thực sự muốn Refresh lại và thực sự muốn mình trưởng thành hơn.

Mỗi người có một hướng đi riêng và có lẽ mình đã tìm thấy con đường của mình. Có lẽ vậy! Mình nhớ có một câu mà một người bạn đã post trên Facebook: Không ai xứng đáng với những giọt nước mắt của bạn bởi vì người xứng đáng chẳng bao giờ làm bạn rơi nước mắt. Ừ, chẳng phải tất cả những lời chúc của mọi người trong ngày sinh nhật là muốn mình luôn vui vẻ đó sao. Tại sao phải vì một người mà lại phụ lòng của tất cả những người yêu mến mình được. Mình hứa, với bản thân, với mọi người, sẽ vui nhiều hơn, cười nhiều hơn trong tuổi mới.^^

Chủ Nhật, 15 tháng 8, 2010

VIẾT CHO TUỔI 24

Ừ, sắp tròn 24 tuổi rồi đó, cái tuổi không lớn nhưng cũng không nhỏ để nghĩ về một số chuyện, một số chuyện thôi nhưng cũng đủ cho mình suy nghĩ, dù ít, dù nhiều.
Dường như tuổi 23 của mình đã qua đi mà không có gì để nói. Đó là một năm với nhiều chuyện buồn, với nhiều chuyện mình muốn quên nếu tiếp tục bước tiếp. Cái đáng quên nhất là mình đã để lãng phí rất nhiều thời giờ để không làm gì cả. Đúng vậy, chẳng làm gì cả.
Một năm tưởng ngắn mà dài là vậy. Thực ra, mình cũng có nhiều niềm vui do bạn bè mang lại, cũng có nhiều chuyện để khi vượt qua được mình thấy mình trưởng thành hơn lên. Dù thực sự mình không muốn đi lại con đường mà năm vừa qua mình đã đi nhưng đó mới chính là cuộc sống. Đó chính là một bước dừng để mình làm lại tất cả mọi chuyện. Mình sẽ refresh chính bản thân mình và đặt ra mục tiêu cho năm mới. Có lẽ năm vừa rồi mình thất bại bởi mình không thể đặt ra cho mình bất cứ mục tiêu gì. Tuy nhiên, năm nay sẽ khác. Mình hứa với bản thân là như thế.
Dù vui dù buồn thế nào thì tuổi 23 cũng đã đi qua như một phần tất yếu của cuộc sống. Mình sẽ làm mới lại bản thân để tự tin bước tiếp. Năm nay, năm 24 tuổi này sẽ có rất nhiều chuyện thay đổi trong cuộc đời mình và mình hy vọng rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp.^^

Thứ Sáu, 9 tháng 7, 2010

NGỘ...

Hôm nay mình ngộ ra một điều: bất cứ công việc gì cũng cần một chút tình cảm thì sẽ suôn sẻ hơn rất nhiều. Hôm nay, mình đã sắp khóc vì những lời nói làm chạnh lòng. Đôi lúc nghĩ lại mình nhận ra: còn một chút may.
Rõ ràng, mọi chuyện đều có cách giải quyết và vấn đề sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều nếu con người đơn giản hóa mọi việc và làm bằng tình cảm. Quở phạt, trách mắng chỉ nên sử dụng khi bản thân cá nhân nào đó phạm một lỗi lầm trầm trọng do sự vô trách nhiệm hay thiếu kỷ luật gây ra. Còn lại, con người dù có cẩn thận đến bao nhiêu cũng không thể không có những phút giây thiếu sót. Nếu sự thiếu sót đó có thể dễ dàng khắc phục thì gây căng thẳng với nhau để làm gì. Chỉ cần làm việc bằng một chút tình thôi thì bản thân người mắc lỗi cũng sẽ nhận thấy được lỗi lầm của mình để không bao giờ tái phạm và sẽ yêu quý hơn người đồng nghiệp của mình trong những tình huống như thế.
Hôm nay, nhận ra: mình rất yêu người khoa mình.

Chủ Nhật, 6 tháng 6, 2010

NHỮNG NGƯỜI QUANH TÔI

Họ là những người quen, người lạ, người thân, người ruột thịt...nhưng tôi nhận thấy được ở họ một điểm chung. Afred de Vigny đã nói rằng: "Tôi chưa bao giờ gặp một người nào mà tôi không tìm thấy nơi họ một cái gì đáng cho tôi học hỏi".
Đã định viết bài viết này lâu lắm rồi nhưng nhiều việc quá nên quên mất. Hôm nay, vừa có thêm một động lực mới để hoàn thành nó.
Những người bạn học phổ thông của tôi thường nói: "Tôi không có số mất tiền, mất đồ". Phải rồi, hồi đó tôi thu tiền học phí cho cô giáo chủ nhiệm và để cả đống trong hộc bàn rồi chạy ra ngoài chơi. Hồi đó, số tiền gần cả triệu đối với học sinh cấp 3 là rất lớn và lớp tôi không phải là không có người bị mất tiền. Thế nhưng, một người bạn trong lớp đã lấy cất cho tôi vì bạn ấy hiểu rằng với một số tiền lớn như vậy rất dễ làm nảy sinh lòng tham của một số người khác.
Lên đại học, tôi làm bên hội sv và bên Đoàn nên cũng thường thu tiền của các bạn và cũng là số tiền lớn. Hồi đó, việc mất cắp xảy ra trong lớp tôi cũng khá nhiều nên ai cũng lo lắng. Tôi cũng lo lắng nhưng với cái tính của tôi thì không được bao lâu, cũng vứt tiền, điện thoại...trong túi xách và chạy ra ngoài chơi bình thường. Ngay cả khi đi thực tập các nhóm khác cũng xảy ra chuyện trộm cắp nhưng nhóm tôi hoàn toàn không.
Tôi ở kí túc xá 4 năm với 27 người bạn mới, hoàn tòan khác tính nhau nhưng phòng tôi ở không năm nào có chuyện gì xảy ra ngoại trừ chuyện mâu thuẫn nội bộ của một vài người nào đó. Còn lại, mọi người có thể để điện thoại, ví tiền, tiền lẻ, laptop...ở đâu cũng được. Bảo đảm không mất 1 xu.
Ra trường, đi làm, tôi dùng điện thoại mới. Như một số người khác, thay điện thoại là vì mất điện thoại. Còn tôi, vì điện thoại đã quá hạn sử dụng. Và câu nói: "Tôi không có số mất tiền, mất đồ" lại tiếp tục được nhắc lại ở chỗ tôi làm.
CÓ THỰC LÀ TÔI KHÔNG CÓ SỐ MẤT ĐỒ?
Không phải vậy. Tôi đã từng làm mất một cái máy chụp ảnh do bị móc túi ở đền Ngọc Sơn Hà Nội, năm 4. Nhưng đó không phải là máy của tôi mà là máy của bạn tôi. Chẳng thà mất máy của tôi thì không sao nhưng làm mất máy của bạn khiến tôi rất áy náy. Lúc đó, tôi đã gọi điện cho bạn tôi với vẻ rất ăn năn rồi buổi chiều còn gặp nói chuyện trên mạng nữa. Lúc đó, tôi cảm thấy mệt mỏi khủng khiếp nhưng bạn tôi nói: "Của đi thay người, mất rồi thì thôi, mày không cần phải áy náy" khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Gần đây, có 2 chuyện xảy ra làm tôi suy nghĩ khá nhiều. Năm nay là năm tuổi của tôi nên nếu như nó có xảy ra thật thì tôi cũng phải chịu thôi.
MỘT LÀ, VỀ CHIẾC XE MỚI...
Cách đây không lâu, tôi và một người đồng nghiệp gặp một tai nạn ở quận 7. Trong tình thế khẩn cấp, tôi phải đưa bạn mình đi taxi cấp cứu và giao xe, chìa khóa xe lại cho người đi đường. Trong cốp xe của tôi có 1 cái điện thoại di động, hơn 3 triệu đồng và giấy tờ xe đầy đủ. Lúc đó, tôi nghĩ nếu có mất xe, mất hết tiền và giấy tờ thì cũng là số phận rồi. Tôi không thể có sự lựa chọn nào khác ngay tại thời điểm đó.
Thế nhưng, người đi đường tốt bụng ấy đã đem xe của tôi đi gửi và giao chìa khóa xe, tiền bạc, điện thoại cùng phiếu giữ xe lại cho tôi đầy đủ khiến tôi rất cảm động.
HAI LÀ, VỀ ĐIỆN THOẠI DI ĐỘNG...
Đây là cái điện thoại SAMSUNG thứ hai của tôi. Trong một lần xuống Thủ Đức, do sơ suất, tôi và các bạn SV đã để lại chiếc điện thoại trên bàn Giáo viên ở phòng B34. Lúc đó chỉ khoảng 9h30 nhưng đến 12h tôi mới phát hiện ra mình mất điện thoại. Tôi đã gọi lại số máy của mình nhưng không thấy ai cầm máy cả. Và sau đó, tôi biết được rằng, điện thoại của tôi đã được một chị lao công trong trường nhặt được, rồi chị ấy gửi cho một chị trong ban thanh tra và rồi chị trong ban thanh tra đào tạo lại gửi cho một chị cùng phòng để mang lên cho tôi...Dù hơi phức tạp một tý nhưng điện thoại đã về lại với tôi bằng lòng tốt của nhiều người :)
***
Thực ra không phải tôi không có số mất đồ mà vì tôi luôn gặp được những người tốt và có lẽ vì vậy mà tôi luôn nhìn cuộc đời bằng màu hồng (lâu lâu mới xám một chút thôi :D).
Không chỉ trong chuyện mất đồ mà trong cuộc sống hàng ngày tôi vẫn luôn gặp những người tốt. Đó là một người đồng nghiệp sẵn sàng đánh máy lại các văn bản bị mất của tôi dù cho đợt đó anh ấy bận từ 8h sáng đến hơn 8h tối. Đó là hàng xóm của tôi khi tôi ở bên XVNT. Họ đã đưa tôi đi cấp cứu ở bệnh viện lúc khuya cho đến hơn 2h sáng. Rồi gần đây, lúc coi thi tốt nghiệp cho hệ hoàn thiện, tôi bị sốt. Buổi trưa, họ nấu bún cá và mang sang cho tôi.
Vì một số lý do, tôi chuyển sang nhà khác và hôm nay tôi lại nhận được lòng tốt từ chính chủ nhà nơi mình ở. Chủ nhà tôi ở thường nấu chè, làm gỏi cuốn cho tôi...Hôm nay, chủ nhật, chắc thấy tôi từ sáng đến trưa ở trong nhà nên đã nấu bánh canh cho tôi.
Tôi không biết phải cảm ơn đến những người đã tốt với tôi như thế nào nữa. Chỉ biết rằng, chính lòng tốt của họ làm cho tôi cảm thấy yêu cuộc sống hơn và cho dù rơi vào nhiều tình huống không mong muốn, tôi vẫn có thể vượt qua bởi tôi luôn tin: Xung quanh tôi còn có rất nhiều người tốt.

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...