Thứ Bảy, 22 tháng 1, 2011

ĐÔI LÚC CẦN...MỘT BỜ VAI


Chiều rồi. Buổi chiều không ánh nắng. Tiếng máy cày ngoài ruộng. Tiếng xe chạy trên đường. Tiếng lạnh thấm vào da khiến cho cô đơn, trống vắng tăng lên gấp nhiều lần. 
Những bộ phim đứt đoạn vì người xem nghẹt thở, không thể xem. Những trang web dở dang vì không muốn đọc. Nhìn thấy bạn, không thể thốt nên lời vì chẳng biết nói chi. Nhiều người bảo: "Có gì thì điện thoại nghen" thì cũng nói lại câu nói ấy cho người nhà trong nỗi lo lắng, sợ hãi. Không nhận bất kỳ cuộc điện thoại nào khiến lòng nhẹ hơn một chút.
Mẹ đã đến nhà. Anh Hai chiều cũng đến. Ở đây, chỉ biết đi ra đi vào. Muốn gọi điện thoại cho ai đó và khóc. Như thế sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều. Nhưng gọi cho ai? Làm sao có thể khóc trước mặt người khác? Chỉ có thể khóc trong những câu thơ của chính mình:
Tạm biệt giấc mơ
Đưa tôi đi cổ tích
Tạm biệt cánh diều
Chờ lạc bước cô liêu
Tạm biệt nụ cười xưa
Nay hóa thành ảo ảnh
Tạm biệt hoa hồng đỏ
Vì chẳng hóa tình yêu
Tạm biệt ngày, tạm biệt đêm, tạm biệt nắng
Ta ở lại hờ hững giữa trần gian
Tạm biệt chơi vơi ta mang bao mộng tưởng
Hóa kiếp ve sầu chờ đợi giấc ngủ sang.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...