Thứ Sáu, 9 tháng 12, 2011

...


 Bà mất. Đêm nay chắc má không ngủ được dù cũng đã chuẩn bị tinh thần từ trước. Cả ngày không mở yahoo nên giờ mình mới biết tin.
Bà là cô của má nhưng chỉ hơn má mấy tuổi. Nhà mình, lần nào ai đi công tác ở tỉnh cũng đều ở nhà bà. Ngày còn nhỏ, cứ hè đến là mình lại được ba má cho vào nhà bà chơi, ở đó một thời gian, lúc thì theo má đi bệnh viện, lúc thì theo má đi chấm thi tốt nghiệp phổ thông, lúc thì đi cho công việc của chính mình: ôn thi học sinh giỏi hay ôn thi vào trường chuyên. Mỗi năm như vậy, cảm giác vào nhà bà đã trở thành một thói quen, một phần thưởng cho mình khi kết thúc năm học. Và ở nhà bà cũng là cách mình học tập sự thay đổi từ bé, làm quen với ánh sáng thành thị, thèm khát được ba chở đi bằng xe máy như những đứa trẻ hàng xóm, tập xa nhà…Và năm ở nhà bà khi học lớp bốn cũng là năm ba mua xe máy và mình thôi không còn ước mơ đó nữa, chỉ mong đến cuối tuần được ba đón về.
Ở nhà bà có các dì trạc tuổi mình nên không sợ lẻ loi. Các dì tập cho mình nấu những món ăn thực sự bằng nồi đất, bày cho mình cách sưu tầm nhãn vở với đủ các hình hài. Ngày đó, bộ sưu tập mình yêu thích nhất là thủy thủ mặt trăng. Ở nhà bà, mỗi buổi sáng phải dậy sớm đi tắm biển, phải làm quen với không khí thiên nhiên trong lành dù cho mình rất muốn ngủ thêm.
Nhà bà đã thay đổi ba lần kể từ khi mình vào ở: lúc thì nhà tập thể, lúc thì nhà cấp 4 và giờ thì nhà đúc rất rộng. Hè năm lớp chín, mình vào ở nhà bà để ôn thi trường chuyên. Năm đó, mình đăng ký thi hóa với tỷ lệ 1:10 nên không đậu. Vậy mà bà đã chuẩn bị kế hoạch rất cụ thể cho mình là sẽ ở đâu, học hành thế nào, ăn uống ra sao…
Nhưng cũng từ đó, mỗi mùa hè mình không vào nhà bà nữa. Có lẽ đó là tâm lý chung của những đứa trẻ vị thành niên. Mình không còn thích theo ba má đi đây đi đó, chỉ quanh quẩn ở nhà suốt ba tháng hè và ít gặp bà hơn cho tới ngày bà vào bệnh viện Ung Bứu.
Bà bị ung thư cách đây ba năm, căn bệnh ung thư phổ biến ở nhiều phụ nữ và phải trải qua nhiều ca phẫu thuật đau đớn đến chết đi sống lại. Các bác sĩ đều thán phục nghị lực của bà, một căn bệnh mà không phải bệnh nhân nào cũng dễ dàng vượt qua được. Có lẽ tình yêu với chồng, với con, với cuộc sống đã giúp bà chiến thắng. Bất kỳ ai gặp bà cũng cảm nhận được sự lan tỏa yêu thương qua những câu chuyện hài hước, qua nụ cười thường trực trên môi.
Hè năm nay, vì mất CMND phải vào thành phố làm lại nên mình đã có dịp gặp bà. Nhưng mình không nghĩ rằng đó lại là lần cuối cùng. Bà vẫn vậy, vẫn yêu đời tuy sức khỏe đã ít nhiều giảm sút. Bà bảo, hè vừa rồi bà đã đi du lịch khắp đất nước. Có lẽ linh tính nào đó thôi thúc bà làm vậy hoặc có lẽ hơn ai hết, bà cảm nhận nỗi đau trong lòng mình nhưng không muốn nói ra và việc lựa chọn đi du lịch khắp đất nước là mong muốn cuối cùng của bà trước khi mất.
Bà đi rồi. Nơi đây, mình không thể thắp cho bà nén hương để vĩnh biệt và cũng không thể có mặt bên cạnh các dì. Cho đến lúc ngồi viết những dòng này, sao mình vẫn tin rằng bà còn ở đó, vẫn còn nhìn thấy bà, nhìn thấy nụ cười của bà, những câu chuyện hài hước mà bà thường kể…

4 nhận xét:

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...