Thứ Năm, 17 tháng 3, 2011

Tuổi 20 và những ước mơ(*)


 (Tặng Sư huynh)
Đúng là một ngày cuối tuần đầy buồn chán. Tôi đành lang thang ngoài đường. Một nỗi cô đơn xâm chiếm tâm hồn tôi. Bước chân tôi trở nên nặng nề. Tôi như con chim lạc lối không biết điểm dừng ở chốn nào.
Một tiếng còi xe làm tôi giật mình nhảy vọt lên vỉa hè.
Tôi đang đứng ở đâu thế này? Tại sao lại là tiệm gà rán KFC? “Thôi đằng nào cũng đến rồi thì sao mình không tự đãi mình một bữa? Dù sao mình cũng chưa ăn tối mà”. Tôi tự nhủ và bước vào.
Chỗ ngồi quen thuộc của tôi vẫn đang trống. Tôi ngồi trên cao nhìn ngắm người và xe cộ bên dưới. Đây là chỗ mà Duyên rất thích. Lần đầu tiên tôi đưa Duyên đến đây là sinh nhật lần thứ 20 của cô ấy.
- Em thích nhất là ăn gà rán. Anh đưa em đi ăn nhé.
Tôi gật đầu. Yêu cầu đó đâu quá khó đối với tôi mặc dù tôi không thích gà lắm. Tuy nhiên, khi nhìn cô ấy ăn, mọi mệt mỏi của tôi đều tan biến hết. Cô ấy chẳng thèm sử dụng dao và nĩa, cứ thế mà cầm ăn luôn.
- Mọi người nhìn em kìa. Lớn rồi mà cứ như con nít ấy.
- Kệ họ đi anh. Ăn vậy mới thích chứ.
Tôi cười. Không biết hai mươi năm nữa cô ấy đã lớn chưa.
- Hôm nay sinh nhật của em đấy, em có ước điều gì không?
- Sao người ta lại phải đợi đến sinh nhật rồi mới ước chứ. Em không muốn việc gì cũng làm theo người khác. Nếu có một điều ước em sẽ ước cho nó biến thành một trăm điều ước khác rồi phát cho một trăm người.
- Rồi người khác lại cũng làm như em chứ gì. Tôi cười.
Cô ấy không nói gì hết, lại chăm chú ăn. Nhìn thấy cô ấy ăn mới đáng yêu làm sao. Thỉnh thoảng cô ấy lại ngước lên nhìn tôi cười. Ánh mắt cô ấy làm cho tôi không thể rời ra được. Có lẽ giờ đây tôi nhớ nhất cũng là ánh mắt ấy.
- Sau này con chúng ta cũng thích ăn gà rán giống em. - Cô ấy nói.
- Nếu vậy anh sẽ nuôi gà Tây cho em và con, như vậy lúc nào em và con muốn ăn cũng được.
Bốn năm sau, giấc mơ nuôi gà Tây của tôi đã bị em làm tan biến. Tôi ngậm ngùi nhìn xuống đường. Người ta vẫn đi, xe cộ vẫn chuyển động. Tôi bỏ dở dĩa gà rán và rời bước.
Chợt, điện thoại rung:
- Anh có thể lên mạng chát với em chút xíu được không? Ly nhắn.
- Ừ, chờ anh mười lăm phút nha!
 Tôi về nhà, lao vào máy tính. Hưng vẫn chưa về. Chắc tối nay hắn không về. “Vậy cũng tốt, mình có thể nói chuyện với Ly thoải mái mà không bị hắn phát hiện”. - Tôi nghĩ.
- Em xin lỗi đã thất hẹn với anh. Em vừa thăm bạn về.
- Bạn em bị tai nạn thế nào, có nặng không?
- Cũng may cô ấy không bị thương ở đầu. Bác sĩ nói chỉ ở bệnh viện khoảng một tuần thôi.
- Sao em không ở lại với cô ấy?
- Có bạn trai cô ấy chăm sóc rồi. Ở bệnh viện đông người không tiện lắm.
- Cô ấy là bạn cùng lớp của em à?
- Không, cô ấy lớn hơn em bốn tuổi. Cô ấy là bạn mà em quen ở lớp Anh văn buổi tối.
- Vậy năm nay em bao nhiêu tuổi?
- Dạ, hai mươi. Anh đã từng hỏi điều này rồi mà.
- Anh xin lỗi, chỉ tại anh đang nghĩ vẩn vơ.
Bạn cô ấy, có thể nào…Chắc là không đâu, trên đời này thiếu gì người hai mươi bốn tuổi. Tôi tự trấn an. Chắc là trùng hợp ngẫu nhiên thôi.
- Bạn em tên gì vậy?
- Sao cơ?
- À, không có gì.
….
- Khi nào anh có thể gặp em được?
- Tùy anh thôi. Em lúc nào cũng sẵn lòng. Hay là thứ bảy tuần sau nha anh.
- Ừ, có gì anh sẽ gọi cho em sau.
Và chúng tôi đã trò chuyện với nhau liên tục trong hai giờ đồng hồ. Chính tôi cũng không hiểu vì sao mình có thể cởi mở với một người con gái chưa bao giờ gặp mặt đến như vậy. Tôi nói rất nhiều về bản thân mình, về những kỉ niệm thời quá khứ cũng như những ước mơ trong tương lai. Cô ấy cũng chia sẻ với tôi về ước mơ của cô ấy. Mặc dù cách nói hơi mơ hồ nhưng tôi cũng đã cố gắng hiểu và tôi tin là mình có thể hiểu cô ấy. Cô ấy luôn yêu thích cách nói như vậy.
- Hôm nay, thấy bạn bị tai nạn em chợt nghĩ, cuộc đời con người thật ngắn ngủi. Hôm nay em hai mươi tuổi nhưng không có gì đảm bảo em sẽ sống đến hai mươi mốt.
- Sao em lại bi quan đến vậy. Em phải nhìn về phía trước chứ. Em không có ước mơ gì sao?
- Có chứ, ngược lại nữa là khác. Em có rất nhiều ước mơ. Chính vì không biết ngày mai rồi sẽ ra sao nên em luôn sống hết mình với những ước mơ. Nếu anh vặt hết lá của một cây nào đó, nếu anh giẫm lên một con giun đất thì chúng sẽ thế nào? Chúng sẽ chết đi để khỏi phải sống đau đớn à? Không, cây rồi sẽ lại nảy mầm, giun rồi vẫn lê thân tìm nơi trú ẩn.
- Anh có thể biết ước mơ của em không?
- Ước mơ của em không phải là mơ ước. Đó là mục tiêu mà em phải thực hiện. Khi anh giương cung lên, anh có ước rằng mình sẽ bắn trúng tâm không? Đó có phải là mục tiêu của anh không?
- Vậy cái cách mà em giương cung, cách mà em ngắm bắn chính là cách em thực hiện mục tiêu?
- Cũng gần như vậy vì em không thích bắn bia, em thích bắn vào mục tiêu di động kia.
- Anh không nghĩ rằng một cô gái hai mươi như em lại có thể suy nghĩ sâu sắc như vậy.
- Tuổi tác và suy nghĩ đâu tỷ lệ thuận với nhau.
Phải nói là bên cạnh tình cảm đặc biệt mà tôi dành cho cô ấy còn pha lẫn sự cảm phục nữa. Mặc dù trẻ tuổi nhưng có thể cô ấy đã có những trải nghiệm mà chính tôi còn chưa biết tới. Có lẽ tôi được nuông chiều nhiều quá. Tôi giống như một đứa bé được nuôi trong lồng kính vậy, hở ra là bị không biết bao nhiêu vi khuẩn xâm nhập. Tôi làm gì có sức đề kháng.
Hôm nay tôi lên giường ngủ hơi trễ. Đúng là Hưng không về thật. Giờ thì tôi cũng không còn cảm thấy cô đơn nữa. Cô gái kỳ lạ ấy đã chuyển đến tôi một luồng khí thật ấm áp. Hôm nay, cô ấy lại mặc chiếc váy trắng và múa trên một bãi cỏ xanh mượt. Cô ấy có một điệu nhảy thật đẹp. Cả người uyển chuyển. Và mỗi khi xoay người, hàng nghìn cánh hoa rơi xuống. Chỉ có điều khi tôi lại gần thì cô lại chạy ra xa, mỗi lúc một xa và biến mất theo hàng nghìn cánh hoa ấy.
-------------------------
(*) Trích Chương 6, tiểu thuyết "Hẹn gặp anh nơi thiên đường"

1 nhận xét:

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...