Thứ Tư, 1 tháng 6, 2011

Mio, con trai ta


Nếu bạn đã từng có những trận cười thỏa thích với nhóc Nicolas, đã từng say đắm sự hồn nhiên, đáng yêu của “Hoàng tử bé”, đã từng không rời mắt khỏi các bức tranh tuyệt đẹp trong Totochan và luôn luôn chú ý đến các giá sách dành cho thiếu nhi khi đi thư viện, khi đến các hiệu sách thì Mio con trai ta sẽ là một sự lựa chọn thú vị.
Mio, con trai ta không phải là một tuyệt phẩm bằng thơ nhưng có những câu văn mang đầy chất thơ, không phải cuốn truyện tranh cho thiếu nhi những có nhưng bức tranh minh họa đầy hấp dẫn và dù được kể bằng giọng điệu của trẻ con xưng “tôi” nhưng lại thông qua điểm nhìn hết sức sâu sắc của người bà. Người bà ấy không ai khác chính là Astrid Lindgren, tượng đài văn học thiếu nhi Thụy Điển.
Mio, con trai ta là cuộc hành trình dài của một chàng hiệp sĩ “trẻ con”, người luôn tự an ủi mình: Tôi là một hiệp sĩ, một hiệp sĩ tốt, không hung ác như hiệp sĩ Kato. Một hiệp sĩ thì phải can đảm và không được khóc lóc. Thế nhưng ngay sau đó, cậu bé hiệp sĩ đã không thể lừa dối bản thân mình: Phải chăng tôi đã không khóc? Nói đúng ra thì có, tôi có khóc. Tôi nằm sau những tản đá, tỳ trán vào mặt đất rắn đanh và khóc tầm tã như chưa bao giờ được khóc trong cuộc đời mình. Một hiệp sĩ tốt phải nói sự thật. Sự thật là tôi đã khóc.
Mio, con trai ta là tình yêu thương vô bờ bến của “Đức Vua cha tôi” dành cho con trai mình, người luôn luôn thấu hiểu sự hồn nhiên vô tư của trẻ thơ qua những tiếng cười: Ta thích tiếng chim hót. Ta thích điệu nhạc của cây bạch dương. Nhưng ta thích nhất là được nghe tiếng con trai ta cười vang trong Vườn Hoa Hồng. Đó còn là người cha luôn luôn dành thời gian quý báu của mình cho con trai dù bận trăm công nghìn việc. Sáng sáng, người cùng tôi bách bộ trong vườn hoa hồng. Người chỉ cho tôi nơi lũ chim làm tổ, Người đến xem túp lều của chúng tôi, dạy tôi cách cưỡi con Miramis, trò chuyện với Pompoo về đủ mọi thứ chuyện trên đời. Tôi thích nhất là người cũng trò chuyện với cả Pompoo. Và mặc dù yêu thương con đến vậy nhưng khi biết Mio sắp dấn thân vào chỗ nguy hiểm, người cũng không phiền lòng để cậu bé ra đi bởi người tin chắc rằng, sau chuyến đi ấy, cậu bé sẽ khôn lớn và trưởng thành.
Mio, con trai ta còn là câu chuyện về tình bạn đầy chất thơ giữa Mio và Pampoo: Nếu một trong hai đứa gặp chuyện không may, mình sẽ thổi điệu nhạc cổ xưa này nhé hay Nếu cậu không bao giờ trở lại, Mio, chúng mình sẽ vẫn nghĩ về nhau. Chúng mình sẽ nghĩ về nhau thật lâu cho đến khi không còn nghĩ được nữa.
Bạn thân mến, nếu bạn chưa từng có một hành trình dài để đi thì còn chờ gì nữa mà không bước vào thế giới của cậu bé Mio, nơi bạn có cơ hội học hỏi, kết bạn và hoàn thiện mình. Và để bước vào được hành trình ấy, trước hết bạn cũng phải tự trốn một vào góc nào đó để chiêm nghiệm quyển sách này cũng như cậu bé Mio đã tự biến mất khỏi Phố Bắc để đến Xứ Sở Xa Xăm của mình: Bạn có nghe chương trình phát thanh hôm 15 tháng Mười năm ngoái không? Bạn có nghe bản tin về một bé trai mất tích không? Bản tin đó thế này: “Cảnh sát Stockholm đang tìm kiếm một bé trai 9 tuổi ở số nhà 13 Phố Bắc mất tích hồi sáu giờ chiều hai ngày trước. Karl Anders Nilsson tóc sáng, mắt xanh, khi mất tích, cậu bé mặc quần sooc, áo len xám dài tay, đội mũ đỏ. Ai biết cậu bé ở đâu, xin liên lạc với cảnh sát”. Đấy, bản tin nói thế. Nhưng chẳng ai có tin tức gì về Karl Anders Nilsson cả. Cậu ta biến mất, vậy thôi. Sẽ không có ai biết được chuyện gì đã xảy ra với cậu ta. Không ai biết cả, ngoại trừ tôi. Bởi vì tôi chính là Karl Anders Nilsson.

4 nhận xét:

  1. Có hành trình dài nào dẫn đên thế giói của người lớn ko em?

    Trả lờiXóa
  2. Bất kỳ cuộc hành trình nào cũng đều làm cho con người ta lớn lên hết anh à! :) Đó chẳng phải là chặng đường đi đến thế giới người lớn sao :)

    Trả lờiXóa
  3. ban oi, o ha noi mua quyen sach nay dau vay

    Trả lờiXóa
  4. Ở các nhà sách trên đường Đinh Lễ đều có bán đấy bạn à.

    Trả lờiXóa

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...