Thứ Sáu, 16 tháng 9, 2011

NHỮNG XÚC CẢM RỜI RẠC


1. Yi - ching bảo kiếm nhạc cho triển lãm, những bản nhạc không lời, giai điệu êm ả. Mình lên mạng search thì gặp đúng "Summer" của Kikujiro nên thèm xem lại phim này dù biết ở đây khó mà xem được. Đây là bộ phim được dựng theo kiểu hài hước nhưng sao mỗi lần cười mình đều cảm thấy đau lòng, cảm thấy một nỗi buồn man mác không thể diễn tả được. Phải chăng là do âm nhạc quá buồn hay trong bản thân nhà làm phim, cái hài chỉ là một sự tự an ủi, tự che lấp cho cái cô đơn trống trải bên trong?
2. Càng ngày càng phản ứng dữ dội với thức ăn Đài Loan, không phải chỉ bằng khướu giác, không phải chỉ cảm thấy buồn nôn mỗi lần đi ngang qua Food Court mà cả cơ thể đều phản ứng. Những ngày gần cuối tuần, cứ mỗi lần thở là mỗi lần đau mà không biết lý do. Lúc đó chỉ nghĩ là cảm cúm hoặc trúng gió. Cũng may những ngày này ở nhà, ăn mì tôm mang từ Việt Nam sang và hết cuối tuần cũng hết đau. Hôm nay, vì không thể ăn mì lâu đành ăn cơm trở lại và lại thấy sự phản ứng dữ dội của cơ thể, mình đã hiểu nguyên nhân. Thôi thì sống theo kiểu phương Tây: ăn bánh mì và uống sữa đóng gói vậy :(
3. Chỉ còn hai tuần nữa là tổ chức buổi triển lãm đầu tiên của lớp. Hôm qua, lần đầu tiên thử bóng đèn triển lãm mình đã hiểu được một số nguyên tắc nhất định, đã có thể tự đứng lên ghế, ráp bóng đèn lên trần nhà và xoay cho nó phát sáng dù chẳng thấy dây điện hay ổ cắm chỗ nào cả. Dù sao cũng thấy hay hay khi làm việc này.
4. Đã lâu không dùng đến điện thoại nên giờ điện thoại của mình chỉ có một chức năng duy nhất là xem giờ và làm đồng hồ báo thức. Dù vậy, cũng thấy an ủi vì đã kết nối liên lạc được với ở nhà qua chat voice trên Yahoo và Skype để vẫn nghe được giọng nói quen thuộc của ba má, anh hai như ngày nào.
5. Thời gian này, những ký ức khi học ở Hà Nội cứ ùa về và bắt đầu chuỗi ngày nhớ, nhất là đến khi trời trở lạnh và thời gian rơi vào đúng thời điểm mình ra Hà Nội học. Thật không thể tưởng tượng được hai năm khi ở nhà so với hai năm khi ở đây khác nhau như thế nào dù cũng vẫn là kim đồng hồ đó, giờ đó, phút đó và ngày đó...

2 nhận xét:

  1. Thương NN quá đi mất! :( Tháng 10 về đi ăn nè, đi ka nè, đi xem phim nè... cho thật đã đời rồi mới đi lại đó nhé, N!

    Trả lờiXóa
  2. Ok em, cảm ơn em nhiều hen!^^

    Trả lờiXóa

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...