Chủ Nhật, 16 tháng 12, 2012

Tận thế hay không là do con người

Tôi ghét phải viết một bài viết về cái gọi là "ngày tận thế" vì tôi không muốn viết về điều mà mình chẳng tin, nhưng càng gần tới ngày đông chí, những thông tin thêu dệt càng ngày càng nhiều và mới đây nhất là lời sấm truyền được cho là của: nhà tiên tri nổi danh người Pháp Nostradamus:
"Vào buổi sáng tĩnh lặng, mọi thứ sẽ kết thúc
Khi “điệu nhảy ngựa” đạt con số của 9 vòng tròn"
Câu sấm truyền này càng tăng thêm sự tin tưởng của mọi người vì tất cả đều cho rằng, chúng đang ám chỉ đến điệu nhảy ngựa Gangnam Style của người Hàn Quốc. Nếu trung bình mỗi ngày có 8 triệu người xem thì đến 21 tháng 12, chúng sẽ cán mốc 1 tỷ (tức là đạt đến con số 9 vòng tròn).
Nếu như sự kết thúc của ngày 21 tháng 12 năm 2012 của người Maya đã được các nhà khoa học chứng minh chỉ là sự kết thúc của một chu trình lịch thì lời sấm truyền kia gây hoang mang tới nhiều người hơn vì mọi thứ quá trùng khớp. Thế nhưng nếu tinh ý một chút, mọi người sẽ nhận ra, câu sấm truyền này cũng là một trò đùa ác ý nào đó của fan Gangnam style. Và đây đúng là cách PR hết sức tinh vi bởi nhiều người sẽ tò mò, thắc mắc nếu chưa biết được điệu nhảy ngựa ấy hay có thể cũng sẽ tò mò nếu họ là người thứ 1 tỷ click vào xem video của Gangnam style trên Youtube. Nói cách khác, đây là một kiểu "ăn theo tận thế" của fan Kpop. Kênh 14 cũng vừa đăng tải bài viết: "Vạch trần sự thật của lời tiên tri tận thế GangnamStyle" trong đó có thông tin đáng chú ý nhất là không có câu nói nào như thế trong quyển sách: "Những lời tiên tri" và Nostradamus sinh năm 1503 trong khi câu nói đó cũng là năm 1503, không lẽ ông viết ra khi vừa mới ra đời?
Thực tế, cho đến ngày hôm nay, thế giới đã trải qua không biết bao nhiêu lời đồn đại về tận thế nhưng mọi thứ vẫn trôi qua một cách yên bình. Năm nay lời đồn đại ấy đặc biệt lớn mạnh hơn bởi hai lý do: thứ nhất là bộ phim Bom tấn 2012 năm đại họa của Hollywood và thứ hai là sức mạnh của Internet, đặc biệt là các trang mạng xã hội. Vì vậy, nếu bạn là một người tham gia vào mạng xã hội thì đừng thắc mắc hay hoang mang tại sao giờ đây bạn lại nghe nhiều đồn đại về ngày tận thế đến như vậy trong khi ngày trước có nhiều lời tiên đoán hơn mà bạn không biết. Tôi rất hoan nghênh những trang báo như: VNexpress, Kenh14...đã kịp thời đính chính những tin đồn sai lệch để người đọc có thể cảm thấy yên tâm nhất.
Đừng vin vào ngày 21 tháng 12 để buông thả bản thân, cũng đừng vì bạn tin chắc đó thực sự là ngày tận thế mới làm những điều mà mình chưa làm hay nói những lời yêu thương với người bạn yêu thương bởi nếu sau ngày 21 tháng 12, mọi thứ vẫn yên ả như bình thường thì bạn sẽ thấy hối hận vì những điều đã làm mà bạn tưởng rằng đó là tận thế. Tình cảm, nếu thực sự xuất phát từ chính con tim thì nó sẽ đầy đủ và tròn trịa một cách tự thân chứ không bị một tác động nào ngoại cảnh. Thế nên nếu yêu thương gia đình mình, người yêu thương của mình thì tình yêu đó có thể được thể hiện mỗi ngày chứ không cớ gì phải là "tận thế". Con người rồi ai cũng phải chết và chẳng ai có thể tiên tri được cái chết của chính mình nên ngày nào cũng có thể là ngày "tận thế" của chính mình.
Tôi nhớ ngày hôm qua đã đau lòng đến thế nào khi đọc thấy tin về vụ thảm sát ở trường tiểu học bang Connecticut. Với tôi, đó mới thực sự là "tận thế" của nước Mỹ. Chừng nào việc sử dụng vũ khí trên đất nước này còn tự do thì chừng đó vẫn còn những tên tâm thần như thế. Hình ảnh cô hiệu trưởng, nhà tâm lý học và một cô giáo trẻ vẫn ám ảnh trong tôi bởi những nụ cười trong trẻo như thiên thần nhưng tinh thần vô cùng kiên cường, dũng cảm. Có ai trong số họ biết được ngày đến trường hôm ấy là ngày cuối cùng của cuộc đời mình không? Tôi tin là không. Họ chỉ biết rằng, sự xả thân của họ có thể cứu được các em học sinh tránh khỏi những viên đạn và bảo vệ cuộc sống của các em. Sự hy sinh ấy mãi mãi sẽ được mọi người nhắc đến và ghi nhớ như là những biểu tượng về sự bất tử. Đó là cách chúng ta phải học tập từ họ về cách ứng xử với cuộc sống mỗi ngày chứ không phải là về "tận thế".
Tôi nhớ trong "Cuộc đời của Pi", Yann Martel đã viết thế này: "Cuộc đời tôi cũng giống như một bức tranh mementomori trong nghệ thuật Châu Âu: lúc nào cũng có một chiếc đầu lâu nhe răng cuời bên cạnh để nhắc nhở tôi về những phù du của ham muốn nhân sinh. Tôi giễu cợt chiếc đầu lâu. Tôi nhìn nó và bảo: " Mày chọn nhầm đối tượng rồi. Mày có quyền ko tin vào cuộc đời, nhưng tao lại ko tin vào sự chết. Đi chỗ khác!". Thực ra, viết rằng tin vào sự chết hay không tin vào sự chết nó cũng đều giống nhau ở chỗ là: trân trọng cuộc sống. Nếu chúng ta không tin vào sự chết thì chúng ta sẽ nhìn cuộc sống ở khía cạnh tươi đẹp nhất để sống và thưởng thức nó. Nếu chúng ta tin vào sự chết thì sẽ thấy cuộc đời này là phù du nên sẽ trân trọng hơn những phút giây mình được sống trên cõi đời. Vậy tại sao chúng ta không thể sống như ngày nào cũng là ngày cuối cùng được sống trên cõi đời và mỗi khoảnh khắc qua đi chính là những khoảnh khắc mà chúng ta đang thưởng thức cuộc sống. Làm như thế vừa nhắc chúng ta đến những phù du, hư ảo lại đồng thời làm chúng ta nhìn nhận cuộc sống này ở khía cạnh tốt đẹp nhất.
Còn "ngày tận thế tin đồn"? Ngày đông chí? Ngày 21 tháng 12 năm nay ư? Với tôi đó là một ngày tuyệt vời để ngắm mặt trời mọc trên một ngọn núi được xem là đẹp nhất ở Đài Loan: Alishan.

6 nhận xét:

  1. chị hoàn toàn đồng ý với Na!! :)

    Trả lờiXóa
  2. Nhớ chụp hình Alishan nhé :)

    Trả lờiXóa
  3. Trái đất này tận thế đã có từ lâu.
    Con người thay đổi, tình người thay đổi. . Con người bóc lột, vắt cạn kiệt hết tất cả của tự nhiên. Văn mình nhân loại đã đưa trái đáta từ từ đi vào diệt chủng....từ lâu rồi...

    Trả lờiXóa

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...