Thứ Tư, 23 tháng 12, 2009

CHỮ THƯƠNG...


Vẫn biết có những lúc công việc căng thẳng khiến mình không thể gượng dậy nổi
Vẫn biết có những lúc có những điều mình không muốn đến cứ xảy đến
Mình nhớ một ai đó đã nói rằng: Nếu ta gặp xui xẻo, đừng đổ lỗi cho số phận hoàn toàn, hãy xem lại bản thân mình.
Những ngày cuối cùng của năm cũ sắp qua đi, một năm có vẻ như mình chẳng làm được điều gì nhưng lại thu nhặt được rất nhiều điều từ cuộc sống. Điều đáng ngạc nhiên nhất là mình đã nhận ra được rất nhiều, rất nhiều điều có ý nghĩa trong những ngày cuối cùng này.
Điều thứ nhất, đó là tình cảm của một số thầy cô. Đôi lúc công việc căng thẳng khiến mình cảm thấy chán nản nhiều thứ thậm chí có lúc mình đã từng có ý nghĩ sẽ từ bỏ việc phụ trách hệ Cử nhân tài năng của khoa. Nhưng chính những lúc đó, những lúc chạy đi chạy lại vì việc này việc kia mình đã nhận ra được tình cảm của một số thầy cô dành cho mình. Điều này đã làm cho mình cảm thấy được an ủi rất nhiều, rất nhiều…
Điều thứ hai, những người bạn thân. Có lẽ một điều hơi lạ với mình là mình chơi thân với những người lớn tuổi hơn hoặc nhỏ tuổi hơn nhiều hơn là những người cùng tuổi. Chính mình cũng chẳng hiểu tại sao. Gần đây, mình có những người bạn mới và thân thiết đến nỗi giờ đây khi nghĩ đến họ là ngay lập tức trong đầu mình hiện ra hai chữ: tình yêu. Tình yêu lớn là từ để chỉ một người lớn và tình yêu bé bỏng là để dành cho những cô bé sinh viên của mình.
Điều thứ ba, đồng nghiệp. Đây là từ mình không thích chút nào đối với người sống thiên về tình cảm như mình. Tuy nhiên, đôi lúc mình không thể thay đổi được điều đó. Dù sao mình cũng cảm ơn một người đồng nghiệp tốt bụng của mình, luôn giúp đỡ mình khi cần thiết.
Điều thứ tư, sinh viên. Năm nay, chủ nhiệm năm thứ nhất và mình chỉ gặp các em có hai lần. Mình rất tiếc vì không dự Đại hội chi Đoàn của các em và diễn đàn của các em được. Tuy nhiên, với mình các em luôn có một vị trí hết sức đặc biệt. Đó là những sinh viên dễ thương, ngây thơ và lúc nào cũng làm mình cảm thấy vui khi nói chuyện. Mình thương các em nhiều lắm!
Điều thứ năm, gia đình. Tại sao mình lại nhắc đến gia đình sau cùng? Bởi vì đây không phải là điều mình mới nhận ra mà lúc nào ba, má và anh Hai cũng ở bên cạnh động viên mình. Bây giờ mình chỉ có một điều ước là anh Hai có thể chuyển công tác xuống Sài Gòn. Mình muốn, rất muốn…cãi nhau với anh Hai chứ không muốn gọi điện thăm hỏi như thế này.

Nhớ…một thoáng…bâng khuâng
Cảm ơn những người yêu thương mình…
…Và cả những người không yêu thương mình…bởi họ giúp mình thấy được tính muôn mặt của cuộc sống…và những khuyết điểm của bản thân để nỗ lực và phấn đấu…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...