Thứ Hai, 29 tháng 11, 2010

ƯỚC GÌ…

Hôm nay, mình đã nhận được một cuộc điện thoại mà mình không hề mong đợi.
Mình biết, những điều mình cố gắng trong suốt hơn hai năm qua đã kết thúc. Thôi thì đành chấp nhận số phận. Nhưng lần này mình không thể nói: mình đã cố gắng hết sức. Mình cảm thấy có một điều gì đó cứ ngăn cản mình. Thực ra, không thể phủ nhận rằng mình không có lỗi. Đôi khi cuộc sống bắt mình đi những con đường mà mình không thể lựa chọn. Tuy nhiên, rất khó để mình chấp nhận điều đó.
Mình đã  ngủ suốt cả buổi chiều lạnh mà không hề đắp chăn. Mình muốn để mặc cho tất cả lạnh lẽo, cô đơn cứ bám lấy mình. Lần này, tự nhiên mình không thể khóc. Cảm giác này thì mình đã hiểu quá rõ.
Ước gì mình có thể biến thành chiếc lá treo ngược cành cây hay là một hạt cát ở nơi sa mạc nào đó. Lúc đó, chẳng ai có thê để ý tới mình. Thôi thì, đọc lại truyện: Tái ông thất mã vậy…

2 nhận xét:

  1. Sao tâm trạng cô giáo nghe thảm thiết quá vậy? Hay làm một cốc trà nóng đi, rồi hát vài câu vọng cổ nghe chơi! :D

    Trả lờiXóa
  2. @Quốc: Ừ, đôi lúc có nhiều chuyện mình cố gắng hết sức nhưng vì thiếu mất chữ "duyên" nên nó không diễn ra như mình mong đợi, dù là chuyện liên quan đến học hành, công việc. Chắc trong hoàn cảnh khác thì không sao nhưng mấy hôm nay nhiều áp lực quá, lại ở xa mọi người nên mới như vậy. Cảm ơn Quốc đã chia sẻ.^^

    Trả lờiXóa

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...