Thứ Ba, 3 tháng 5, 2011

Happy birthday!


Bài viết này dành cho người treo status đếm ngược thời gian cho ngày sinh nhật của mình từ cách đây hai tuần. Khiếp, lại còn bảo là Chính thức nhận quà từ bây giờ cho đến ngày 03/05. May quá, định tặng quà sau ngày 03/05 nhưng hết hạn rồi nên thôi vậy. Dù sao không tặng quà vật chất thì tặng quà tinh thần. Người ta nói rồi, quà tinh thần mới là vô giá. Háp py bớt đay!!!
Câu chuyện bắt đầu từ việc khác nhau giữa tính cách hai đứa. Khác biệt và cơ bản nhất dễ nhận ra là anh ấy luôn để yahoo available còn mình là đứa chuyên ẩn nick. Không chỉ vậy, anh ấy còn thường xuyên treo những câu quảng cáo cho công việc của anh ấy. Nếu là dịp tết cổ truyền thì sẽ để là: Bán mai, 2 triệu đồng/ chậu…Còn bình thường, lúc nhàn rỗi không có việc làm thì sẽ để: Sorry girl, I’m gay. Còn bây giờ, gần đến sinh nhật thì lại treo biển đếm ngược thời gian: cứ như là đại lễ 1000 năm Thăng Long ấy.
Khác biệt thứ hai là hai đứa hai tâm hồn khác nhau. Anh ấy là dân tự nhiên, còn mình là dân xã hội, dù công việc của anh ấy có khi còn liên quan đến xã hội nhiều hơn mình. Cả đời hầu như không mấy khi đọc sách. Thế nên, chỉ đọc mỗi Xin lỗi em chỉ là con đĩ mà cứ tưởng là kiệt tác văn học thế giới. Ừ, thì cuốn đó mỏng, dễ đọc và có giá trị nhân văn J).  May mà truyện của mình cũng mỏng nên năn nỉ lắm mới chịu đọc chứ không lại nằm ở xó nào rồi. Đọc ít nhưng PR giỏi, có lẽ sau này làm kinh doanh tốt. Nói đến kinh doanh thì lại nể anh ấy tài giao du (à không, giao lưu) rộng rãi với mọi đối tượng, nhất là đối với phụ nữ vì châm ngôn của anh ấy là yêu thương đồng bào, đặc biệt là đồng bào nữ từ 18 đến đôi mươi. Sự thành công này có căn nguyên rõ ràng lắm. Chả là ngày này cách đây 26 năm, ngày anh ấy ra đời ý, hai răng cửa cũng chào đời theo trong khi con người ta ra đời 5,6 tháng mới mọc răng. Có lẽ chính nhờ hai chiếc răng cửa mọc từ trong bụng mẹ nên anh ấy ăn nhiều, mau lớn (cao 1,73m trong khi mình cao 1,53m. Òa òa) và nói chuyện thì…Nếu hồi đó phương tiện truyền thồng phát triển như bây giờ, chắc đã lọt vào mắt xanh, mục Chuyện lạ của mấy anh nhà đài rồi.
Đấy là toàn bộ những đặc điểm cơ bản của ông anh hai nhà mình, người mà từ nhỏ đến giờ mình chỉ xưng hô: hai với em chứ chưa có từ “anh” nào trong ấy. Hôm nay giả vờ xưng hô anh ấy cho lịch sự. Người ta bảo, anh em như thể tay chân còn anh em mình thì như…anh em những nhà người khác (cái này mọi người tự hiểu nhé). Dù không cãi nhau nhiều nhưng ở nhà thì lúc nào cũng chơi chữ. Anh ấy: Cơm này ăn chả no gì hết. Mình: Sao bát nước chấm to thế nhỉ? (xin lỗi vì không thể giải thích).
Sinh nhật mình, anh ấy luôn luôn tặng quà (anh hai mà, phải ra dáng chứ) còn sinh nhật anh ấy, đến điện thoại chúc mừng mình cũng dùng cái máy free. Nói tặng quà lại nhớ tới câu chuyện quà cáp năm ngoái. Chả là sinh nhật mình năm ngoái, sau một hồi đắn đo vì không biết tặng gì cho mình nên cầu cứu các cô bạn gái, cuối cùng anh ấy quyết định tặng cho mình một đôi giày trị giá 500k. Trong khi đó, mình đã “tăm tia” một đôi giày khác rẻ hơn và cực kỳ yêu thích. Mình quyết định tự mua quà cho mình và cầm hóa đơn cho hai thanh toán. Sau đó đến khoa, nghe mình khoe đôi giày đang đi là quà sinh nhật của anh hai, mọi người đều trầm trồ khen anh hai có đôi mắt thẩm mỹ. J).
Sinh nhật hai, mình lại không tặng quà. Phải thú nhận, rất khó mua quà cho con trai nhất là người có tâm hồn “không văn chương” như anh mình. Áo thì quá nhiều, tặng lại chiếm mất chỗ treo đồ của mình. Sách thì không biết tặng sách gì, thôi thì cứ lấy sách của mình mà đọc. Giày thì mỗi năm cơ quan phát cho mấy đôi, có khi còn đem đi cho người khác ấy chứ. Card điện thoại thì không thích vì một máy đã xài free, máy còn lại cũng mấy khi liên lạc đâu (đã có máy cơ quan rồi mà). Đấy, thế là đã có lý do trì hoãn lần nữa. Nhưng mà bù lại mình sẽ giúp anh ấy bảo mật thông tin của các cô gái với các cô gái. Một món quà vô giá!^^

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

LinkWithin

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...